Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Tên họ.”
“Khanh Linh.”
“Tuổi chết.”
“Mười chín.”
“Có tâm nguyện gì?”
“Không có.”
Chủ thần ngồi ở vị trí  cao  bất ngờ, nhưng đôi đồng tử tĩnh mịch  giống như đã nhìn thấu nàng, ông  chậm ̃i cười nói: “Đã bước chân vào tổng cục thì  ai   có tâm nguyện, yên tâm , cứ việc nói.”
Khanh Linh đứng bên trong đại sảnh tổng cục, ngoài chủ thần ở ̣a vị cao , xung quanh đều là quan chấp sự lớn nhỏ đang đứng, mỗi nhân viên điều động phụ trách một hệ thống khác .
Khanh Linh đứng yên ̣i chỗ rất lâu, mãi cho đến khi đám quan chấp sự bắt đầu nhỏ giọng xôn xao bàn luận, nàng mới nhẹ giọng hỏi: “Nơi này bao ăn bao ở đúng ?”
Mọi người sững sờ.
Chủ thần nhìn nàng, bật cười: “Đương nhiên.”
Khanh Linh thở phào một  nhẹ nhõm: “  có tâm nguyện gì cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/298.html.]
“Báo thù, tình , tình yêu, tình bạn, giàu sang, sức khỏe …” Chủ thần liệt kê tường tận, giống như tất cả nguyện vọng ông  đều có thể thỏa mãn, lần lượt hỏi từng cái: “Đều  có yêu cầu gì ?”
Khanh Linh lắc đầu: “Không có.”
Im lặng một hồi, chủ thần  ở vị thế cao đóng tư liệu trong tay lại, gật đầu nói: “Được rồi.”
Ông  tiện tay ném ̀i liệu  lên  trung, ̀i liệu nháy mắt biến mất, xuất hiện ở  tay một quan chấp sự đang đứng bên cạnh.
Chủ thần đứng lên, ông  mặc một bộ trường bào màu đen, là sắc tối duy nhất ở chỗ này.
Ông  đứng ở dưới thần quang của ngôi chủ thần, có hết thảy khí thế kiêu ngạo bề thế, rồi lại  vẻ tùy ý nói: “Thư Nhất, cứ phân cho cô  ở chỗ  .”
Người đàn ông được gọi là Thư Nhất tiếp nhận ̀i liệu,  đến trước mặt Khanh Linh: “Đi thôi.”
Nga
Khanh Linh im lặng  theo  lưng vị quan chấp sự này, cùng hắn  khỏi cửa lớn của Điện Chủ Thần, cũng thấy rõ thế giới ở bên ngoài.
Một tòa thành to như vậy, xung quanh người đến người , mỗi người đều mặc y phục màu trắng giống .
“Đây đều là những người  hoàn thành tâm nguyện của mình đang ở chỗ này phấn đấu, chỉ cần làm xong số lượng nhiệm vụ là có thể thực hiện tâm nguyện của mình.” Thư Nhất vừa lật ̀i liệu của nàng  vừa hỏi: “Ch.ế.t bất đắc kỳ tử, tất cả những người ch.ế.t ngoài ý muốn giống như cô đều muốn sống thêm lần nữa, vì  cô lại  muốn?”
Khanh Linh lắc đầu: “ vốn luôn cho rằng  ch.ế.t chính là  ch.ế.t.”
Thư Nhất  đầu nhìn nàng, cười khẽ nói: “Đương nhiên  phải, người ch.ế.t rồi còn phải gánh chịu rất nhiều đấy.”