Ban đêm Vô Trần Sơn  an tĩnh.
Khanh Linh một đường  đến  núi, nơi  một mảnh tối đen như mực,   bất kỳ ánh sáng nào, dựa  ưu thế Quỷ Tu, nàng tìm kiếm  thở .
Đi  chốc lát, chợt   tiếng nước chảy.
Khanh Linh men theo tiếng nước,  thấy một cái hồ cách đó  xa, khói sương lượn lờ,  ấm chung quanh cũng chợt lạnh xuống.
Trong làn  nước, giữa hồ hình như  một .
Nàng ngừng ,  tiếp tục  lên phía  nữa.
Nhìn lén  khác tắm rửa  vẻ   lắm.
Nga
Đang lúc Khanh Linh định rời khỏi đó, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ, giống như cực kỳ thống khổ, nhưng quan trong là giọng   chút quen tai.
Bước chân nàng dừng , thử  lên phía  vài bước,  đó thấy  bóng dáng bên trong.
Là Cố Vọng?!
Cố Vọng    nhốt ? Làm thế nào  ở chỗ  tắm rửa?
Khanh Linh  hành động thiếu suy nghĩ, nàng  xổm xuống, tính chờ Cố Vọng tắm rửa xong xem tình hình của  hiện tại.
  đến khi chân  tê rần, Cố Vọng cũng   ngoài, thậm chí còn   một chút động tĩnh.
Không  là hôn mê chứ?
Khanh Linh cẩn thận ló đầu  từ  tảng đá, hình bóng màu đỏ  vẫn còn ở đó  nhúc nhích.
Nàng nhẹ nhàng thở , đang chuẩn  lùi về,   gì đó lao đến, là một viên Phật châu.
Nàng linh hoạt né tránh, phía  tiếng nước vang lên, ngay  đó, nàng  một  bóp cổ đè   cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/30.html.]
Cố Vọng với mái tóc ướt sũng, y phục đỏ cũng ướt đẫm,  nước  mặt còn  khô, nốt chu sa đỏ lên, cả  giống cái quỷ nước quyến rũ từ trong nước bước .
Quanh   đều là  nước và khí lạnh bốc lên,  bóp cổ Khanh Linh,  khi thấy rõ  tới thì khẽ híp mắt: “Là ngươi.”
Khanh Linh  cần thở,  bóp cổ nhưng thật    cả,nàng chỉ sợ cổ   vặn gãy.
Nàng vỗ vỗ tay Cố Vọng, thử thương lượng: “Có thể buông    ?”
Cố Vọng  buông, nhưng cũng  thật sự bẻ cổ nàng.
“Ngươi tới nơi   cái gì?”
Khanh Linh: “Tới tìm ngươi.”
Cái    quá rõ ràng ?
“Vì ?”
Khanh Linh  thèm giãy giụa, bắt đầu : “Ta gặp Lâm Ngân Chi ở  chân núi,    ngươi  nhốt , cho nên  đến thăm ngươi.”
Quá mức thành thật, thành thật đến mức Cố Vọng  tìm lý do g.i.ế.c c.h.ế.t nàng cũng   cơ hội.
Khanh Linh vẫn đang quan sát , giống như xem xét    thương  : “Ngươi   chứ?”
Cố Vọng yên lặng  nàng, ở trong bóng đêm đen kịt    thị lực  như Quỷ Tu , chỉ  thể đến gần một chút.
Một giọt nước rơi xuống chóp mũi, Khanh Linh  chút ngứa ngáy, bèn vươn tay sờ thử một chút.
Cố Vọng tùy ý để nàng cử động,   bàn tay  ở  cổ nàng. Cổ của nàng  thanh mảnh, chỉ cần vặn một cái sẽ  gãy ngay.
Hắn cất giọng nhẹ nhàng: “Vì   thăm ?”
Khanh Linh chớp chớp mắt, chân thành : “Lo lắng ngươi.”