Cửa phòng nháy mắt bị đóng lại, Khanh Linh xoa mắt, chợt  bên ngoài truyền đến một tiếng hét kinh hoàng, động ́c của nàng  khựng lại.
Cố Vọng che lỗ tai nàng : “Mấy thứ bẩn thỉu đừng .”
Khanh Linh nhớ lại hình ảnh đó, lỗ tai nháy mắt ửng đỏ: “Vậy chúng    ngoài bằng cách nào đây?”
Thân thể lạnh băng nên lỗ tai đỏ lên cũng  cảm giác được độ ấm gì, Cố Vọng  chút hào hứng nhìn chằm chằm nó hồi lâu, lại  nhịn được vân vê một phen.
Khanh Linh lập tức lùi  : “Ngươi làm gì vậy?”
Cố Vọng cười hỏi: “A Linh nhìn thấy gì rồi? Sao lại thẹn thùng như vậy?”
Nga
Khanh Linh: “…”
Lại tới, nàng nhe răng về phía Cố Vọng: “Không cho nói.”
Dáng vẻ này cực kỳ giống mấy con mèo xù lông ở trong miếu Vô Trần Sơn.
Cố Vọng vừa nhìn đã thấy tâm trạng khoan khoái,   thêm chút ý tưởng quái gở: “Sau  A Linh sống ở Ma Thành này thì  nhỉ.”
Như vậy  lẽ nàng sẽ thả lỏng hơn một chút, cũng chân thực hơn.
Ai biết bây giờ trong lòng Cố Vọng đang nghĩ gì, Khanh Linh nhìn quanh bốn phía xem có chỗ nào có thể  ngoài mà  cần  qua cửa chính .
Nàng quả thực  từng gặp qua loại sự này, cũng  muốn gặp.
Cố Vọng nhìn động ́c của nàng, nghĩ thầm: Hình như  này hắn cũng  có chỗ nào để . Nếu thật sự có một ngày như vậy, hắn còn có thể sống sót, vậy hắn sẽ dẫn theo Tiểu Quỷ Chủ cùng tới đây, tốt biết bao.
Ý tưởng này làm Cố Vọng  thất thần một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/303.html.]
Khanh Linh đẩy cửa sổ phía  ,  đầu thì thấy Cố Vọng  đang thất thần: “Cố Vọng.”
“Hả.”
Khanh Linh chỉ xuống dưới: “Chúng  có thể  xuống từ chỗ này.”
Nếu thật sự  muốn nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu ở bên ngoài , quả thực từ chỗ này  xuống là tốt nhất.
Nhìn dáng vẻ kích động của Tiểu Quỷ Chủ, Cố Vọng  qua đó đóng cửa sổ lại: “Không vội.”
Hắn vừa nói xong, cửa phòng vốn đóng chặt  bị người  gõ.
Chuyện hai người ở Ma Thành  có ai khác biết, Khanh Linh lập tức cảnh giác, gần như là phản xạ có điều kiện chặn trước mặt Cố Vọng.
Quỷ khí ở đầu ngón tay cũng dần dần xuất hiện.
Cố Vọng nhìn biến hóa của nàng, tâm trạng rất tốt.
Hắn ngăn động ́c của Khanh Linh lại: “Đừng sợ.”
Sau đó dẫn Khanh Linh ngồi lại  giường.
“Ngươi biết là ai à?”
Dáng vẻ nhàn rỗi như vậy, cứ như đã có tính trước, thế nhưng Khanh Linh vẫn  hề thả lỏng.
Cố Vọng  trả lời mà nhẹ nhàng phất tay áo, cửa phòng tức thì bị một lực lượng vô hình mở .
Mà hắc y nhân đứng ngoài cửa hiển nhiên là Thanh Tả.