Hắn  vẫn  nói xong nhưng mọi người đều hiểu ý hắn .
Trong thời gian ngắn Cố Vọng cũng  thể đặt hồn phách của mình vào cơ thể hắn .
Cố Vọng  vậy bật cười: “Sao , ngươi thất vọng lắm ?”
Đầu Thanh Tả càng cúi thấp hơn: “Không.”
Cố Vọng ừ một tiếng: “Sau này cũng sẽ .”
“Ngươi trở về .”
Lúc này Thanh Tả mới ngẩng đầu lên chuẩn bị lui , lúc hắn  vừa  tới cửa, Cố Vọng lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngươi  uống viên thuốc ?”
Thân thể người ở cửa đột nhiên khựng .
Ý cười bên miệng Cố Vọng càng sâu hơn, nhưng nhìn lại có vẻ  lương bạc: “Nếu   uống,  trả lại cho  được ?”
Thanh Tả lập tức  đầu, đột nhiên quỳ gối  mặt đất: “Thuộc hạ trở về sẽ uống ngay.”
Cố Vọng  dậy khỏi giường,  tới bên cạnh Thanh Tả đang quỳ,  cúi người xuống nhỏ giọng nói: “Điều   thích nhất chính là người   lời, biết ?”
Thanh Tả đè giọng đáp: “Biết.”
Giọng Cố Vọng  thấp hơn: “Cũng  hy vọng kẻ khác ngấp ́ đồ của .”
Thanh Tả cúi đầu, khiến cho người khác  nhìn rõ nét mặt hắn .
Cố Vọng hờ hững nói: “Cái mạng này của ngươi là  cho, đương nhiên  cũng có thể thu lại bất kỳ lúc nào.”
Thân thể Thanh Tả khẽ run lên: “Thuộc hạ đã rõ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/305.html.]
Lúc này Cố Vọng mới  thẳng  lên: “Đi .”
Hắn lại bổ sung: “ người dọn sạch sẽ mấy thứ bên ngoài.”
Thanh Tả gật đầu,  dậy.
Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, hắn  im lặng nhìn Khanh Linh ngồi ở phía , nhưng chỉ thấy được một góc áo.
Thanh Tả nhanh chóng dời ánh mắt , lui  ngoài.
Chờ  khi Thanh Tả  rồi, Khanh Linh mới tiến lên,  nhịn được lòng tò mò của mình hỏi một câu: “Vừa rồi các ngươi nói gì vậy?”
Cố Vọng tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Nói một  việc thuộc về phận sự của hắn.”
Nói như  nói.
Khanh Linh cảm thấy  thất vọng: “Thì  đây chính là Thanh Tả.”
Cố Vọng dựa  khung cửa, cười như  cười đáp: “Sao? Định ôn chuyện xưa với hắn à?”
“Không phải.” Khanh Linh chỉ đang nghĩ là   lúc Thanh Tả ́ch rời khỏi hồn phách Cố Vọng sẽ là dáng vẻ gì, lúc này mới  hiểu  ý nghĩa câu ‘tướng tùy tâm sinh’, nhìn như vậy có vẻ hài hòa hơn nhiều.
“Ngươi dùng độc dược gì khống chế hắn đúng ?”
Nếu  vì  bảo người  uống thuốc.
“Không.” Không biết Cố Vọng nghĩ tới điều gì, ý cười phai nhạt  một chút: “Chỉ là một chút đồ  thể khiến  quên  những chuyện  nên nhớ.”
Nga
Khanh Linh khẽ gật đầu,  hỏi nữa.
Nàng cảm thấy hôm nay   nhiều lời, nhưng nàng   kiểm soát được, đành phải miễn cưỡng nhịn xuống.