Tim Khanh Linh lập tức như nổi trống, gả sai vặt nhanh chóng gói xong sô cô la, mỉm cười nói với Khanh Linh: “Đây là đồ ăn vừa mới làm xong,  có nhiều, cô nương tới thật đúng giờ, nếu thật sự thích thì  thưởng thức tỉ mỉ.”
Khanh Linh nhanh nhẹn đón lấy sô cô la rồi lập tức bỏ vào nhẫn trữ vật của mình, một cái cũng  lấy .
Nàng chớp mắt mấy cái,  hiểu  lại  chột dạ: “Chúng   thôi.”
Cố Vọng khẽ liếc mắt nhìn nhẫn trữ vật của nàng, mỉm cười: “Không nếm thử ?”
Khanh Linh: “Món ngon đương nhiên   về rồi nếm.”
Ý cười của Cố Vọng càng đậm hơn: “Không nếm thử thì làm  biết ăn có ngon  ?”
Nga
Đáng giận, vậy mà hắn lại nhớ kỹ lời của nàng như thế.
Khanh Linh bình tĩnh trả lời: “Ngửi được mà, đúng là mùi vị này.”
Cố Vọng gật nhẹ đầu: “Vậy thì  thôi.”
Lần này trở về, hai người  ngồi  Ma Điêu nữa.
Không biết Cố Vọng lấy   một thanh kiếm, ngự kiếm bay lên.
Khanh Linh đứng trước mặt hắn,  chút ngạc nhiên: “Ngươi biết ngự kiếm?”
Cố Vọng đáp một tiếng ừm, nhàn nhạt nói: “Ngay cả bản mệnh kiếm của Lâm Ngân Chi  còn dùng được, ngự kiếm thôi mà, có gì khó .”
Lúc này   khỏi Ma Giới, cảm xúc của Khanh Linh cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn phát hiện tâm trạng Cố Vọng   mấy, bèn chủ động nói sang chuyện khác: “Cái đêm  mới đến Hoài Thành có gặp mấy tên Quỷ tu bị Hỏa hồn khống chế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/309.html.]
Cố Vọng nhấc mí mắt: “Ừm.”
“Lúc đó có một thanh kiếm đã cứu .” Khanh Linh  nghiêng đầu, nàng nhìn  thấy biểu cảm  mặt Cố Vọng, chỉ có thể nhìn được vạt áo đỏ rực của hắn: “ linh khí của Tống Đoan lại  phải là kiếm, người đó  phải là ngươi đó chứ?”
Khanh Linh chỉ thử suy đoán, nhưng đúng là chỉ có khả năng này.
Nàng vừa mới tới thế giới này, ngoài Quỷ tu của mình  thì cũng  quen biết được mấy người, Quỷ tu lại  tu kiếm.
Nếu  phải Tống Đoan, vậy thì chỉ có thể là Cố Vọng và Lâm Ngân Chi thôi đúng ?
Lâm Ngân Chi có bản mệnh kiếm của mình, cũng sẽ  tránh mặt ? Với  lúc đó nàng và Lâm Ngân Chi cũng   lắm.
Ngoài dự liệu, Cố Vọng nhanh chóng đáp lại: “Là .”
Hắn lười biếng cười nói: “Sao? Muốn báo đáp ?”
Vậy mà thật sự là hắn? Nếu như nàng  hỏi thì hắn sẽ  nhắc đến luôn ?
Đáy lòng Khanh Linh  chút ngạc nhiên: “Đa ̣.”
“Không cần khách sáo.” Cố Vọng đỡ khuỷu tay nàng, nhấc tay nàng lên: “Nói đa ̣ còn  bằng tặng chút ̣ lễ?”
“Tạ lễ gì?”
Đầu ngón tay thon dài của Cố Vọng chỉ vào nhẫn trữ vật của nàng: “Sô cô la của ngươi,  thể cho  nếm thử mùi vị ?”
Khanh Linh lập tức vùng tay .
Vẻ mặt Cố Vọng  sầm xuống, chậm ̃i hỏi: “Sao A Linh  căng thẳng như vậy?”