Tiểu Kim Uyên  phía  Khanh Linh thò đầu : “Ưm ưm ưm.”
Khanh Linh kéo nó vào lòng , hóa giải Cấm Ngôn Thuật mà Cố Vọng vừa hạ.
Nga
“Làm rất tốt.” Tiểu Kim Uyên  dậy vỗ nhẹ  bả vai Khanh Linh,  vẻ ông cụ non : “Hắn nên nếm trải nỗi khổ của tình yêu, đừng tưởng rằng ngươi thật sự  biết tức giận.”
Khanh Linh   gì, trong lòng nàng  bất an.
Thoạt nhìn Cố Vọng có vẻ đang tức giận, nhưng lời này quả thật  có vấn đề chỗ nào, cho nên hắn là đang tức giận chuyện nàng  thích hắn chăng?
Trong  chắc chắn  hiểu lầm gì đó.
Khanh Linh  lo lắng, nàng   là  để xảy  hiểu lầm mà  chịu giải quyết, quan trọng là như vậy  .
Khanh Linh buông Tiểu Kim Uyên , chuẩn   tìm Cố Vọng  rõ ràng.
Nàng vừa  dậy, lại  thấy viên Phật châu vừa rồi Cố Vọng dùng để đánh Tiểu Kim Uyên  yên bên cạnh.
Khanh Linh im lặng một lúc, vẫn nhặt viên Phật châu lên.
Từ trong phòng  , nàng vòng qua góc hành lang uốn khúc, tìm được cửa phòng Cố Vọng, lúc  cửa phòng của  đang mở rộng, nhưng  thấy ai trong đó.
Khanh Linh ngẩn , khẽ gọi: “Cố Vọng?”
Không có ai đáp .
Nàng lấy viên Phật châu mà Cố Vọng để  , quấn một sợi quỷ khí lên  mặt,  đó  quỷ khí dần dần trôi dạt  xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/316.html.]
Lúc , Tống Đoan từ phía bên   qua,  thấy Khanh Linh thì  chút ngạc nhiên: “Khanh Linh?”
Khanh Linh thu hồi Phật châu,   gật nhẹ đầu.
“Ngươi   ?” Tống Đoan bước tới: “Ta thấy Cố Vọng  , còn tưởng ngươi  cùng  chứ.”
Khanh Linh ngạc nhiên: “Hắn  rồi ?”
“ .” Tống Đoan do dự, nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi cãi  à? Ta thấy hình như tâm trạng của hắn  được  lắm.”
 thực là  chỗ nào đó bất , Tống Đoan cứ cảm thấy Cố Vọng như  ăn thịt , oán khí quanh người  hề che giấu, suýt chút nữa khiến  tưởng rằng huyết mạch tên này đang quấy phá.
Hình như  hề cãi , lại hình như  cãi  xong.
Khanh Linh đau đầu: “Ngươi có     ?”
Tống Đoan lắc đầu.
Cố Vọng còn  thèm liếc mắt   lấy một , chớp mắt   thấy bóng dáng tăm ,    biết Cố Vọng   chứ?
Biết hai  họ  cãi , Tống Đoan cũng thả lỏng một chút, vui vẻ : “Nếu như ngươi  , chi bằng ở  đây chơi thêm hai ngày,    các ngươi  Ma Thành chơi, Nam Sở Môn của chúng  cũng có rất nhiều chỗ vui chơi đấy.”
Khanh Linh trầm tư,  xin lỗi : “Ta còn một số việc cần .”
Nàng lấy một ít sản vật mà mình mua từ Ma Thành , đưa qua: “Cái  cho ngươi, mấy ngày này phiền ngươi quá.”
“Nói gì thế .” Vẻ mặt Tống Đoan  vui với sự xa lạ của nàng, nhưng vẫn nhận lấy mấy món đồ ăn: “Lần  nếu   chơi nhớ dẫn  theo, mấy thứ    nghiên cứu!”