Khanh Linh liếc mắt  Thư Nhất,   nghi hoặc, Thư Nhất ném lại cho nàng một ánh mắt trấn an, lúc  nàng mới  lên tiếng.
Xem  Thư Nhất ở đây   uy danh, nhưng có vẻ ít nói, chỉ thấy   vài câu đơn giản rồi lập tức dẫn theo Khanh Linh trở về Thanh Lan Viện mà mình đang ở.
So với bên ngoài băng tuyết ngập trời, nơi  ngược lại  vẻ xanh tươi hơn một chút, phòng ở và cách bày trí trong viện vừa thanh nhã lại rất khác biệt, chỉ là   ai khác, cũng có lẽ  bị Thư Nhất điều .
Sau khi hắn vào cửa, lập tức hỏi: “Nghỉ ngơi chút  nhé?”
Khanh Linh thả Tiểu Kim Uyên xuống, lắc đầu.
Để tránh cho sự tình bại lộ,  đó Thư Nhất  phong ấn nhận thức của Tiểu Kim Uyên, lúc  nó gần như chỉ là một gốc cây bình thường.
Trông thấy cử chỉ của nàng, động ́c châm  của Thư Nhất khựng .
Sau đó  đẩy chung trà đã rót xong tới  mặt Khanh Linh, giọng điệu ấm áp hỏi: “Sau khi tới đây ít ngủ lắm đúng ?”
“Tàm ̣m.” Khanh Linh nhấp một hớp , : “Đa ̣.”
Bây giờ nàng  thấy buồn ngủ, cũng   là tại .
Nàng vốn nghĩ  khi xong chuyện mình sẽ nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng bây giờ xem , nàng dường như   ý định nghỉ ngơi.
Có lẽ do chấp sự quan tự mình hạ tràng, cho nên nàng   quen.
Màu mắt Thư Nhất bỗng trầm xuống, cũng  ép buộc nữa, chỉ hỏi: “Vậy chúng   xem Lâm Ngân Chi nhé?”
Hắn  dứt lời, ngoài sân lập tức vang lên tiếng chuông thanh thúy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/328.html.]
Tiếng chuông vang lên ba tiếng như chuông cửa bình thường, kèm theo giọng  trong trẻo lạnh lùng truyền vào: “Sư thúc,  là Lâm Ngân Chi.”
Khanh Linh lập tức ngẩng đầu lên.
Nga
Thư Nhất  quá căng thẳng, chỉ : “Phải để cô chịu thiệt thòi  một lát .”
Khanh Linh lắc đầu: “Không việc gì.”
Nàng  xong tự động    lưng Thư Nhất.
Lúc  Thư Nhất mới lên tiếng: “Vào .”
Chưa đầy một lát , Lâm Ngân Chi mặc y phục trắng  ở cửa, ánh mắt y rũ xuống, cũng  vội bước , chỉ  ở đó hành đại lễ với Thư Nhất.
Thư Nhất thụ lễ xong mới lên tiếng: “Sư điệt  cần khách sáo như , vào  .”
“Tạ ơn sư thúc.”
Lâm Ngân Chi  thẳng  lên, ánh mắt dừng  người Thư Nhất,  bất chợt  sang Khanh Linh bên cạnh: “Không  nơi này của sư thúc còn có người khác, thất lễ .”
“Không .” Thư Nhất phất tay áo, “Đây là  tử  truyền của , Thư Linh,   cũng là sư  của các ngươi.”
Lâm Ngân Chi gật đầu, rũ mắt : “Thì  là Thư Linh sư .”
Không  vì , Khanh Linh luôn cảm thấy  gọi hai tiếng “Thư Linh” này  thong thả.
Nàng cũng có qua có lại, gật nhẹ đầu: “Sư .”