Khanh Linh nhịn   bật  thành tiếng.
Nàng  lên mặt mày càng thêm dịu dàng, trong mắt lóe lên chấm sáng nho nhỏ, còn  hơn cả hoa đào nở rộ.
Lỗ tai Tống Đoan đỏ lên, giấu đầu hở đuôi đưa dây vải cho nàng: “Ngươi  cái gì? Không  ngươi  cầu nhân duyên ? Mau mau mau, nhân lúc hiện tại   ai.”
Khanh Linh nhận lấy dây vải, nàng  thích hợp cầu nhân duyên, cho dù  cầu nhân duyên cũng sẽ  ở chỗ , dù  nàng chỉ là một khách qua đường ở chỗ .
 Tống Đoan   chờ mong, nàng đành   theo y.
Tống Đoan liếc mắt  hai bên trái , y nhanh chóng  tên  lên dây vải  đưa bút cho nàng,  đón lấy ô trong tay cô che nắng cho nàng.
Khanh Linh cầm bút, rũ mắt  xuống dây vải, ngòi bút  khựng , cuối cùng vẫn  xuống hai chữ Khanh Linh.
Tống Đoan  gần  lướt qua, hâm mộ : “Chữ của ngươi  thật!”
Ở tổng cục, mỗi  đều  luyện đủ loại bản lãnh, bởi vì ai cũng  xác định  sẽ  tới thế giới nào, những khóa học  nàng cũng tới.
Nàng  yếu ớt: “Đa tạ.”
Tống Đoan tìm một cây đào nở rộ  nhất: “Chúng  treo ở cây  .”
Khanh Linh gật nhẹ đầu.
Tống Đoan nhanh chóng treo xong nhân duyên của ,  đầu  dùng vẻ mặt chờ mong  nàng.
Khanh Linh đang  treo dây vải của  lên, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một cái bóng màu đỏ. Bởi vì Cố Vọng nên nàng  nhạy cảm với màu đỏ, động tác của nàng  khựng ,  đầu  sang.
Cố Vọng    xuất hiện từ lúc nào, im  lặng tiếng, hai   mà  ai phát hiện .
Hắn hờ hững dựa  một gốc cây đào, gương mặt  hoa đào  che khuất, thật giống như một bức tranh mỹ nhân.
Ánh mắt  đảo một vòng   Khanh Linh và tống Đoan,  đó dời ,  như   thấy, đưa tay  vuốt nhẹ sợi dây vải đỏ trong tay .
Treo nhân duyên và Cố Vọng, cái nào quan trọng hơn?
Nga
Đương nhiên là Cố Vọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/34.html.]
Khanh Linh  hề do dự bước qua đó.
Lúc  Cố Vọng dường như cảm thấy   ý nghĩa gì nữa, bèn thả tay ,  dậy  rời .
Khanh Linh vội vàng  qua đó: “Cố Vọng.”
Đuôi mắt  khẽ nhếch: “Ừm?”
Khanh Linh tò mò: “Không  ngươi   tới ?”
“Chỗ  cũng   Vạn Phật hội.” Khóe môi Cố Vọng  cong lên, tầm mắt thong thả đảo qua   Tống Đoan đang  ở  lưng nàng, ý tứ sâu xa : “Ồ,    quấy rầy đến hai   ?”
Hắn khẽ gật đầu, tính khí bỗng nhiên phá lệ mà dễ tính, lười biếng : “Ta  đây.”
Tống Đoan gãi đầu,  thoáng qua nàng  chủ động giải thích: “Không , ngươi hiểu lầm .”
“Chúng  chỉ là trùng hợp gặp …”
Cố Vọng nhỏ giọng “chậc” một tiếng: “Ta   hứng thú với câu chuyện gặp gỡ của mấy .”
Khanh Linh nghĩ thầm: cũng  từng thấy ngươi hứng thú với chuyện gì.
  thấy dáng vẻ  thiếu kiên nhẫn của , nàng cũng   nhiều.
Nàng đón lấy ô từ trong tay Tống Đoan  : “Vậy lát nữa ngươi    ăn cơm ?”
Cố Vọng vốn  định , nhưng lời tới bên miệng  thành: “Sao ?”
Khanh Linh khẽ nhíu mày: “Hay là ngươi đừng  nữa.”
Phật châu trong tay Cố Vọng   vì   bắt đầu chuyển động,     ngước mắt lên: “Hửm?”
Hắn mỉm : “Cho nên, vẫn là   quấy rầy ?”