Khanh Linh  lòng nghi vấn, nhưng nhìn thời gian đã gần đến, nàng lập tức  tới phương hướng  Cố Vọng.
Quỷ khí dẫn nàng tới một viện tử xa xôi hẻo lánh, nếu Thanh Lan Viện của Thư Nhất hẻo lánh là do vị trí  đặc biệt đẹp và yên tĩnh, là tượng trưng cho người ở ̣a vị cao.
Vậy thì cái viện tử nhỏ này chính là “hẻo lánh” ý  mặt chữ, so sánh với chỗ ở của những đệ tử khác khá gần đây thì nơi này vừa đơn sơ lại còn khó tìm.
Khanh Linh  cánh cửa gỗ nọ chỉ cần đẩy nhẹ sẽ vỡ nát.
Quỷ khí dẫn đường dừng  chỗ , vậy thì Cố Vọng đang ở bên trong.
Khanh Linh  về phía  mấy bước, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ đầy rẫy nguy cơ.
Tay vừa mới gõ, cửa gỗ két một tiếng tự động chậm ̃i mở .
Khanh Linh  ngoài cửa  , bên trong là một mảnh tối đen,  có lấy một ánh nến.
Vốn ở Vân Cửu Phong này tuyết đọng  mặt đất cũng có thể chiếu  chút ánh sáng, nhưng nơi này rất lạ, liếc mắt nhìn   nhìn thấy thứ gì cả.
Khanh Linh   vào mà   cửa khẽ gọi: “Cố Vọng.”
Bên trong truyền tới giọng nói  khàn của Cố Vọng: “Vào .”
Khanh Linh lấy một viên Chiếu Minh Châu từ trong nhẫn trữ vật , lúc này mới  .
Vừa bước  cửa, Cố Vọng đã : “Đóng cửa .”
Khanh Linh dừng một chút, vẫn  đầu  khép hờ cửa, lập tức ngăn cách với ánh sáng bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/340.html.]
Nàng khẽ nhíu mày: “Sao ngươi  đốt đèn lên?”
Cố Vọng  mỉm cười: “Không  đèn.”
Giọng  nhẹ nhàng: “A Linh,  đây.”
Khanh Linh cầm theo Chiếu Minh Châu tiến về hướng phát  âm thanh, rồi lại cực kỳ cảnh giác.
Có điều một đường này ngược  bình yên  có chuyện gì.
Nga
Chờ đến khi nàng  lên bậc thang, bước vào cửa, bỗng nhiên  ầm một tiếng, cửa  lưng bị đóng lại.
Khanh Linh  chút sửng sốt, ngẩng đầu  sang.
Ở cách đó  xa là một chút ánh sáng le lói, mặc dù rất yếu ớt nhưng cũng có thể nhìn thấy vị trí của Cố Vọng.
Hắn nửa dựa  sạp gỗ, tay đỡ đầu, đang ở trong bóng tối quan sát nàng.
Theo góc độ của Cố Vọng thì chỗ Khanh Linh chính là ánh sáng duy nhất trong bóng tối .
Cứ như lần đầu nhìn thấy nàng ở Tẩy Linh Trì, nàng miễn cưỡng chống đỡ, chậm ̃i  tới.
Rõ ̀ng là gương mặt khác , nhưng từ gương mặt này vẫn  thể nhìn thấy cùng một người.
Ánh mắt Cố Vọng ẩn trong bóng tối tựa như sói, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào con mồi.
Ngặt nỗi ánh sáng tối mờ này làm Khanh Linh ngay cả nhìn rõ mặt hắn cũng cảm thấy khó khăn.
Ngẫm nghĩ một lát, Khanh Linh đặt ô qua một bên, lại lấy  thêm mấy viên Chiếu Minh Châu, xung quanh bỗng sáng lên rất nhiều, lúc này nàng mới  qua đó.