Khanh Linh nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình,  chút sửng sốt.
Lần  nàng cũng nhanh chóng cảm nhận được đau đớn.
Nhìn đầu ngón tay nhỏ  huyết châu, Cố Vọng  ngước lên, dịu dàng nói: “A Linh thử xem, có thể gọi  hồn phách vừa rồi .”
Nói tới vấn đề , Khanh Linh như đột nhiên hiểu  vì  Cố Vọng lại muốn đưa nàng tới đây, bởi vì hắn cần mình hỗ trợ tìm  hai người .
Khanh Linh giơ huyết châu còn vương  tay lên, quỷ khí xen lẫn huyết khí ở đầu ngón tay nàng rót vào dưới lòng đất, cô mở hé miệng: “Lên.”
Ngay lập tức, một  hồn phách mà hai kẻ vừa  gọi  lúc này đang từ dưới đất chậm ̃i bốc lên.
Cố Vọng nhẹ giọng nói: “A Linh giỏi quá.”
“Bọn họ có ý thức.” Cố Vọng nói tiếp: “Nhận được triệu hồi của ngươi  lâu nữa cũng sẽ trở về.”
Khanh Linh hỏi: “Trở về ?”
“Hai kẻ xấu xí  ̣o  một ảo cảnh, bọn họ dưỡng những hồn phách này ở bên trong, thực thể của hai người đó đang ở bên trong.” Cố Vọng nhấc tay nàng lên, chậm ̃i lau  vết đỏ lưu lại  đầu ngón tay nàng: “Tiếp theo phải dựa vào A Linh rồi.”
Nga
Khanh Linh: “Cái gì?”
“A Linh là Quỷ Chủ, có khả năng  vào hồn thể, giống như lúc trước ngươi ở Hoài Thành vậy.” Cố Vọng lấy  một cái Chuông Ngưng Hồn đặt  tay Khanh Linh: “Mang theo cái này  vào.”
Khanh Linh đón lấy cái chuông, vừa nhấc mắt lại phát hiện vẻ mặt Cố Vọng  đổi.
Nốt chu sa ở mi tâm chuyển sang đỏ thẫm, đồng tử cũng đổi thành màu đỏ.
Khanh Linh há to miệng, lập tức biết được bên trong Chuông Ngưng Hồn này là thứ gì.
“Ngươi…”
“Tiếp theo giao cho .” Cố Vọng  cúi đầu, chống lên trán của nàng, giọng nói mê hoặc lòng người như màu sắc con ngươi: “A Linh phải dẫn  về đó càng sớm càng .”
“Ta cũng sẽ  ngươi trông chừng tốt  thể của ngươi.”
Khanh Linh nhìn vào mắt hắn: “Ngươi thực sự   chứ?”
Màu mắt Cố Vọng dần dần sâu hơn, dưới tình huống này, hắn cơ bản  ức chế nổi khát vọng ở đáy lòng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/367.html.]
Hắn giơ tay lên, ấn mạnh một cái lên cổ Khanh Linh, cong môi mỉm cười: “Không phải  đã nói với ngươi rồi ,  sống tiếp.”
Khanh Linh nhìn hắn một lúc lâu: “Ta tin ngươi.”
Nói xong, nàng nhận lấy cái chuông chứa hồn phách của Cố Vọng, nghiêm túc nói: “Ngươi chờ ,  cũng sẽ để ngươi bình an  .”
Cố Vọng nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Những hồn phách này có chủ, cho dù là Khanh Linh cũng chỉ có thể triệu hồi trong chốc lát.
Mắt thấy những hồn phách được triệu hoán sắp sửa rời , Khanh Linh nhanh chóng hóa thành hồn thể, thoát  khỏi  thể.
Cùng lúc đó, nàng đột nhiên cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ, trong nháy mắt đã bị hút vào.
Cung điện này lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Cố Vọng ôm Khanh Linh mềm nhũn ngã vào lòng , chậm ̃i ngồi lên chiếc ghế khắc hoa mà tên  đã ngồi trước đó.
Đầu ngón tay thon dài của hắn nâng cằm Khanh Linh lên,  hề che giấu bất kỳ cảm xúc gì,  thẳng vào mặt của nàng.
“Quỷ đạo của bọn họ,  phải là ngươi dạy ?” Cố Vọng nhỏ giọng thì thầm: “Sao lại  nhớ rõ bọn họ được.”
“Xem   chỉ , mà A Linh cũng có rất nhiều bí mật.”
Nói xong, Cố Vọng kéo cằm nàng tới gần, xích lại gần phiến môi nhợt nhạt , ngón cái vuốt nhẹ: “Không ,   bận tâm.”
Nói xong, hắn ấn môi mình lên đó.
Lúc này, một người khác từ dưới tường thành bay lên.
Màu mắt Cố Vọng  sâu,  trăn trở  bờ môi  một lát,  đó mới ngẩng đầu lên.
Hắn  đầu lại nhìn người vừa đáp xuống đất.
Kiếm của Thư Nhất nháy mắt đã tới gần mặt Cố Vọng,  thở lạnh đến kinh người: “Ngươi đang làm gì!?””
Cố Vọng lười biếng dựa vào ghế vuốt ve mái tóc người trong ngực: “Chẳng lẽ ngươi  thấy ?”
Thư Nhất lạnh lùng lên tiếng: “Trả nàng lại cho .”
“Trả lại cho ngươi?” Cố Vọng cúi đầu bật cười, gằn từng chữ một: “Người của , dựa vào cái gì trả lại cho ngươi?”.