Lời này vừa dứt, Tam hoàng tử bỗng nhiên ngừng lại: “Tử Hà,  .”
Tam công chúa cũng cảm thấy  đúng, lập tức dừng lại chạy ngược về.
Lúc này Cố Vọng bảy tuổi mới đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu nhìn  thể của mình, khẽ chậc một tiếng: “Xem  các ngươi đúng là thường xuyên tới đây.”
Sau khi đến gần, Khanh Linh bấy giờ mới nhìn thấy  mặt Cố Vọng có mấy vết thương, quần áo mặc  người lại càng mỏng manh hơn, còn bị ́ch nhiều chỗ, hoàn toàn  ăn khớp với ba hoàng tử công chúa được nuông chiều từ bé này.
Nàng lại  về phía trước một bước, Cố Vọng đột nhiên giương mắt nhìn sang hướng nàng, Khanh Linh thấy khóe môi hắn  cong lên.
Sau đó Cố Vọng dời tầm mắt, nhìn về phía Tam hoàng tử và Tam công chúa: “Chạy cái gì?”
Tam hoàng tử nhíu mày nói: “Sao ngươi biết được chỗ này!”
Cố Vọng: “Ngươi đoán xem?”
Hắn  thật sự đoán : “Là Quỷ chủ?”
Nga
Khanh Linh im lặng lắc đầu: Không hề liên quan tới nàng, nàng chỉ là trung gian mà thôi.
Cố Vọng mỉm cười  đáp, chỉ liếc mắt nhìn tên nhóc trước mặt, cười nhạo: “Các ngươi đúng là một chút tiến bộ cũng  có.”
“Ngươi phách lối gì chứ.” Tam công chúa chống nạnh nói: “Bây giờ ngươi còn đang ở trong ảo cảnh của chúng , chẳng lẽ  biết tự cân nhắc tình cảnh của mình ?”
Cố Vọng cong môi: “Vậy ngươi chạy làm gì?”
Tam công chúa: “…”
Nói thật, bây giờ Khanh Linh nhìn tiểu hài tử trước mặt cứ có chút cảm giác  ăn nhập, cảm giác  khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/371.html.]
Tầm mắt nàng chếch sang, thấy Lâm Ngân Chi  bên cạnh vẫn   tiếng nào, y chỉ đăm đăm nhìn Cố Vọng, cũng  cảm thấy có vẻ lạ lẫm gì ở hiện ̣i, đây  phải là bổn tôn Lâm Ngân Chi đó chứ?
Tam hoàng tử đột nhiên lên tiếng: “Đã vậy thì cứ ở lại đây .”
Cố Vọng  lên tiếng.
Ngay lúc đó, chỉ thấy Tam hoàng tử và Tam công chúa vốn đang là tiểu hài tử đột nhiên biến lớn, cùng lúc đó hai người cũng cùng  hợp thể, rõ ̀ng chính là chỗ trước đó nhìn thấy ở bên ngoài.
 dáng vẻ này mới đúng là  khi Tam công chúa trưởng thành.
Lúc này giọng của bọn họ  phân biệt nam nữ: “Lục đệ, năm đó ngươi đã ̣o nghiệt, hôm nay cùng  trả .”
Cố Vọng mỉm cười,  hề có cảm giác ở vị trí thấp bị  thể cao lớn đè ép: “Ta ̣o nghiệt ư?”
Hắn chỉ vào cung nhân đang mặt mày tươi cười ở bên ngoài cửa cung, chế giễu nói: “Các ngươi thực sự cho rằng việc tạo  một ảo cảnh như  cho họ là sự viên mãn mà các ngươi   thấy?”
Bọn họ hỏi: “Có ý gì?”
Lúc này, Lâm Ngân Chi vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: “Cố Vọng.”
Bấy giờ  thể kết hợp của Tam hoàng tử và Tam công chúa mới nhớ  nơi này còn một vị hoàng đệ nữa, hai người đều sửng sốt: “Thất đệ.”
Sao ngươi lại bình tĩnh như vậy?
Lâm Ngân Chi  biểu lộ  cảm xúc gì.
Cố Vọng nhìn sang,  hề cảm thấy bất ngờ khi y gọi tên của mình, hắn cười nói: “Quả nhiên.”
Thân thể kết hợp đột nhiên kịp phản ứng: “Không đúng.”