Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Ngươi  bậy!”
Một tiếng thét chói tai đánh gãy bầu  khí giương cung bạt kiếm nơi này.
Khanh Linh  đầu lại, chợt thấy cung nhân  bị đá một cước té ngã  đất, mà lúc này  thể hợp nhất giữa ca ca và tỷ tỷ lại bày  vẻ mặt hoang đường: “Cho đến nay Cam Lạc vẫn luôn lớn mạnh, phụ hoàng đối xử với chúng   như vậy,   thể làm  chuyện này được!”
Bọn họ bắt một cung nhân khác qua, lần này  cần Khanh Linh phải  tay, ngược  bọn họ đã tự tiêu trừ chú thuật  người cung nhân : “Ngươi nói!”
Cố Vọng kéo ống tay áo Khanh Linh, nghiêng đầu cười hết sức tùy ý: “Hay là để  nói nhé?”
Bọn họ giận dữ  đầu: “Tiểu tiện nhân, câm miệng!”
Cố Vọng giật giật Khanh Linh, ấm ức nói: “Bọn họ mắng  kìa.”
Khanh Linh: “…”
Mặc dù đã sớm biết rõ tính tình của Cố Vọng, nhưng nhìn gương mặt có vẻ ngây thơ của hắn lúc này, thậm chí  mặt còn có miệng vết thương, Khanh Linh thật sự  nhẫn tâm.
Nếu bây giờ đã biết hai người này đã ch.ế.t, vậy thì dễ giải quyết rồi.
Khanh Linh vẽ một cái quỷ ấn khảm vào mi tâm của bọn họ: “Nói năng lỗ mãng, nên phạt.”
Quỷ ấn ở mi tâm bọn họ lờ mờ sáng lên,  đó  biến mất  dấu vết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/381.html.]
Lúc bọn họ muốn tiếp tục thốt  những lời khó , quanh người chợt cảm thấy như bị đốt cháy, đau đớn khó nhịn.
“Không phải như thế.” Đến nay bọn họ vẫn  muốn tin tưởng, Cam Lạc phồn vinh lúc trước  lại thành  dáng vẻ này.
“Thế thì là dạng gì?” Cố Vọng cười  xa nói: “Các ngươi tưởng ai cũng giống như các ngươi ? Các ngươi bị nhốt ở trong cung này, cẩm y ngọc thực, vạn người xum xoe, đương nhiên  biết bên ngoài là dáng vẻ gì.”
Hắn chậm ̃i cười nói: “Thật , thứ mà cả ngày các ngươi ăn uống, tất cả đều là máu và thịt của cung nhân bên ngoài này.”
Nga
“Ngươi!”
Cố Vọng coi như  thấy vẻ mặt vặn vẹo của bọn họ, chỉ vào cung nhân đang mỉm cười cứng nhắc  châm biếm:
“Bọn họ chỉ cần chọc giận các ngươi thì sẽ chịu hình phạt treo cổ, các ngươi cho rằng đối diện với các ngươi bọn họ có cười nổi ? Bọn họ còn hận  thể nhai nát các ngươi rồi nuốt xuống!”
“Chơi vui ?” Cố Vọng chạm vào vết thương  mặt, cười híp mắt nói: “Các ngươi và một đám cương thi mặt cười hận  thể gi.ế.t ch.ế.t các ngươi trăm nghìn lần cùng  sống mấy trăm năm cơ đấy.”
Khanh Linh rũ mắt, Cố Vọng đang bày  gương mặt ngây thơ vô hại, nhưng    những lời ác độc nhất.
 là độc miệng.
Hai người  sắp sửa bị lời nói của Cố Vọng bức điên, lại thêm hai hồn phách cung nhân đã khôi phục lại bình thường, mặt mũi đầy dữ tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Bọn họ nhất thời  đứng vững được nữa mà ngồi liệt  mặt đất: “Aaaaaaaa!”