Y mở to hai mắt: “Không phải hồn phách của ngươi tiến vào ?”
Khanh Linh đưa tay đặt lên mi tâm hai  thể hợp nhất đang bị trói chặt: “Ngươi quên rồi ,  là Quỷ chủ.”
Hư thể của nàng tương đương với bản thể.
“Đây là đồ của , muốn lấy thì cũng phải hỏi qua  đã.” Khanh Linh bỗng nhiên ấn một cái  mi tâm Tam hoàng tử và Tam công chúa, miệng bọn họ nháy mắt mở .
Hồn Châu bị phun .
Vẻ mặt Lâm Ngân Chi  đổi, xông về phía nàng.
Khanh Linh lập tức cất kỹ hồn châu, cho một đám quỷ khí chặn ngang đường  của y.
Nga
Nàng nhìn tiểu đồng bảy tuổi, hỏi: “Ngươi là Lâm Ngân Chi?”
Lâm Ngân Chi  trả lời.
Khanh Linh còn muốn hỏi tiếp, nhưng lúc này ảo cảnh như bị thứ gì đó đánh trúng, bắt đầu từ từ sụp đổ.
Mà Lâm Ngân Chi ở trước mặt cô cũng đột nhiên biến mất  dấu vết.
Trước mắt Khanh Linh nhoáng một cái,  nhấc mí mắt   thấy con ngươi đỏ rực âm u của Cố Vọng.
Nàng  chút sửng sốt: “Cố Vọng?”
Cố Vọng ừ một tiếng, đột nhiên đưa một tay , Khanh Linh  được một tiếng hét thảm.
Nàng  đầu sang, bây giờ Tam hoàng tử và Tam công chúa đã ́ch  chỉ là hồn phách, bị một vệt Kim quang chèn ép  mặt đất.
Giọng Cố Vọng trầm thấp: “Muốn ch.ế.t như thế nào?”
Khanh Linh phát hiện, nơi này chính là tòa cung điện trong hoang mạc trước đó, nàng  còn ở trong ảo cảnh nữa!
Nàng đè tay Cố Vọng lại: “Không phải bọn họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/388.html.]
Cố Vọng: “Sao?”
Khanh Linh nhìn vào mắt hắn, đột nhiên bừng tỉnh, cũng  biết sợi hồn mà Cố Vọng bảo nàng phải mang về  đang ở .
“Ngươi…”
Cố Vọng như biết được nàng đang suy nghĩ gì, đáp: “Đã trở lại rồi.”
Khanh Linh nhẹ nhàng thở .
Con ngươi của Cố Vọng từ từ khôi phục lại màu đen, hỏi: “Bọn họ đã đưa ngươi  ?”
Khanh Linh lắc đầu: “Không phải bọn họ.”
“Cái gì?”
“Ta rơi  một ảo cảnh.” Khanh Linh kể lại đoạn hội thoại mà nàng  được ở bên trong, nhìn hai đứa nhỏ bị đè ép  dậy nổi, nàng đại khái biết được tâm tính của hai người này thế nào.
Người nguyện ý vì muôn dân bá ́nh mà bỏ qua hồn phách sẽ  xấu xa được, nhưng cũng  phải người tốt lành gì.
Cố Vọng thu tay lại, mím chặt môi dưới, cụp mắt lãnh đạm nói: “Ngươi muốn cứu bọn họ?”
“A Linh, vừa rồi chính hai người này luôn miệng đòi gi.ế.t .”
“Không phải.” Lúc này Khanh Linh phát hiện mình vẫn đang nằm trong lồng ngực hắn, vội vàng đứng lên.
Cố Vọng nhíu mày, nhưng cũng  nói gì.
Khanh Linh  tới trước mặt hai người nọ, nói: “Các ngươi cũng biết đó, bây giờ hồn của các ngươi  ổn ̣nh, hồn ở trong ảo cảnh mà các ngươi ̣o  cũng đã tiêu ́n.”
Tam hoàng tử  trả lời mà hỏi lại: “Ngươi muốn  theo hắn cùng gây hại cho muôn dân bá ́nh ?”