Cố Vọng dường như rất vui vẻ, cúi đầu nhìn nàng, đưa tay chạm nhẹ vào đuôi mắt nàng: “Trước  nơi này rất trống rỗng, bây giờ đã  còn như vậy nữa.”
Bắt đầu từ khi nào vậy?
Hình như là từ  khi  qua Ma Thành, Cố Vọng cảm thấy như vậy rất tốt, hắn rất thích.
Nàng rất trống rỗng ?
Cho tới bây giờ Khanh Linh  từng cảm thấy như vậy, nàng chỉ là  để ý thứ gì quá nhiều thôi.
Cố Vọng nhìn vẻ mặt mê man của nàng, cũng  tiếp tục đề ̀i này nữa, chỉ nói: “A Linh có lấy được Hồn Châu ?”
Khanh Linh gật đầu, nàng nhớ Cố Vọng đã từng nói, chuyện của Lâm Ngân Chi nàng sẽ đạt được kết quả ở bên trong lần thí luyện này.
Chẳng lẽ là kết quả này?
 nhìn vẻ mặt Cố Vọng, ảo cảnh này xuất hiện cũng là thứ hắn  ngờ đến, nếu  cũng sẽ  có dáng vẻ như vừa rồi.
Vậy thứ mà Cố Vọng muốn nói, còn có gì nữa?
“Ngươi nói chỉ cần  vào được thì có thể nói cho  biết bí mật.” Khanh Linh hỏi: “Bí mật  là gì?”
Cố Vọng nghiêng đầu, dịu dàng nhìn nàng, cười nói: “Còn  tới lúc  ngoài mà,  vội.”
Hắn  Phật châu trong tay, hỏi: “A Linh đã rơi vào một ảo cảnh đúng ?”
Khanh Linh thoáng khựng , gật đầu.
“Nhìn thấy gì rồi?”
Thấy được một Lâm Ngân Chi khác, nhưng lời này lại  thể nói.
Khanh Linh nhớ tới lời của Cố Vọng, đáp: “Chờ ngươi thực hiện lời hứa    .”
Cố Vọng cười khẽ: “Được.”
Khanh Linh hỏi: “Bây giờ muốn  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/390.html.]
Cố Vọng quét mắt nhìn bão cát điên cuồng bên ngoài,  chút để ý đáp: “A Linh chỉ một hướng , chúng   ngoài.”
Khanh Linh: “…”
“Sao thế?”
Khanh Linh  chút ngạc nhiên: “Ra ngoài?”
“Nếu  thì ?” Cố Vọng  vẻ ghét bỏ: “Cái nơi quỷ quái này, ai nguyện ý nán lại đây chứ.”
 ngươi  đây    gì hết mà?
Đợi chút, hình như Cố Vọng muốn làm gì đấy nhưng lại bị cô ngăn cản.
Là Hồn Châu!
Hắn muốn Hồn Châu này, dùng thứ này để gi.ế.t ch.ế.t Lâm Ngân Chi.
Hình như Lâm Ngân Chi cũng nghĩ như vậy.
Khanh Linh nhớ rõ ở bên trong ảo cảnh, lúc Cố Vọng trông thấy Lâm Ngân Chi đã nói một câu “quả nhiên”.
Hắn dường như  hề bất ngờ về chuyện Lâm Ngân Chi sẽ xuất hiện ở đây.
Thế  bọn họ lại biết ở đây có Hồn Châu?
Khanh Linh còn tự tặng đồ gì đó mà ngay cả nàng cũng  biết.
Cố Vọng  người gác khuỷu tay lên tường thành, chống cằm ngoái lại nhìn nang: “Nghĩ gì thế?”
Khanh Linh: “Ta đang nghĩ xem ngươi rốt cuộc đang muốn cái gì?”
Cố Vọng nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào người nàng, chậm ̃i nói: “Thứ  muốn rất ít.”
Dừng một chút, giọng nói  cuốn theo gió yên bình thổi  tai, chứa đựng ý cười như có như : “Tất cả đều ở  người A Linh.”
Nga
Quả nhiên là viên Hồn Châu .