Khanh Linh lập tức thả tay xuống, mắt nhìn mấy người cách đó  xa, ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Không phải chúng  sắp   ngoài ? Tại  còn muốn  chung với bọn họ?”
“Không phải bọn họ cũng   ngoài ?” Cố Vọng mở mắt, đối diện ánh mắt của nàng, lại cười nói: “Đi cùng    ?”
“Ta thấy A Linh rất lo lắng cho hắn.” Cố Vọng chầm chậm nói: “Một khi đã như vậy, tại  A Linh  tự mình  theo, ngộ nhỡ xảy  chuyện gì ngoài ý muốn cũng có thể giúp đỡ một tay,  phải ?”
Khanh Linh  ánh mắt của   run rẩy cõi lòng.
Từ lúc nào mà Cố Vọng khéo hiểu lòng người như thế, còn nguyện ý vì nàng suy nghĩ nữa đấy?
Cố Vọng   được câu trả lời,  hỏi: “Sao, chẳng lẽ A Linh  muốn?”
Đương nhiên là  muốn rồi, Khanh Linh  muốn để Cố Vọng tham gia vào kịch bản lần này, quá nguy hiểm, đây chính là khe nứt kỳ dị, là nơi khiến hắn gần như có    về.
 nàng  thể  thừa nhận, nàng quả thật cũng  thể trơ mắt nhìn Tống Đoan chịu ch.ế.t.
Cố Vọng cười nói: “Nếu như  muốn thì sáng sớm ngày mai chúng  lập tức rời .”
Nói cứ như muốn rời  là có thể  ngay được vậy.
Đợi chút, Khanh Linh bỗng nhiên phát run.
Nếu như Lâm Ngân Chi cũng có ký ức, vậy liệu y có trơ mắt nhìn Tống Đoan vì cứu bọn họ mà ́ng  ở trong khe nứt kỳ dị ?
Khanh Linh nghĩ tới đây, ánh mắt cũng  sáng lên.
Nàng nhẹ nhàng thở , mặt mày  thả lỏng, giọng điệu thả chậm: “Nơi này quá nguy hiểm, hơn nữa  người ngươi còn mang theo nước của Tẩy Linh Trì, nếu  ngoài muộn ngươi sẽ phải chịu dày vò nhiều hơn.”
“Thì  là vì .” Cố Vọng ngồi thẳng  dậy, rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, biểu cảm  mặt lại   đổi nhiều, thậm chí còn có ý cười: “Không , vì A Linh  có thể nhịn một chút.”
Hắn vươn tay ấn  cổ Khanh Linh, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng: “Không phải A Linh dễ mệt , nghỉ ngơi chút .”
Lúc này  Khanh Linh có thể ngủ được, nàng chỉ muốn ăn gì đó, lúc nàng có chuyện cần suy nghĩ hoặc  lo âu sẽ  ăn.
Thế là nàng lấy một ít điểm tâm từ trong nhẫn trữ vật , hỏi Cố Vọng: “Ngươi có muốn ăn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/400.html.]
Cố Vọng nhặt một viên kẹo Mạt Trà bỏ vào trong miệng: “Thứ mà A Linh thích, trước đây   từng thấy qua.”
Khanh Linh thoáng khựng ,  lên tiếng.
Nàng nhớ rõ Tống Đoan cũng thích ăn, dù  hai người quen  cũng là vì thức ăn chay của Vô Trần Sơn, Khanh Linh cũng cầm một chút qua cho bọn họ.
Hai người còn lại đều là sư  sư tỷ, nàng ăn một mình cũng   đạo.
Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên ngược lại  có nhiều phản ứng, tuy rằng tích cốc nhưng cũng nhận lấy.
Ngược lại là Tống Đoan, miệng đã sắp sửa ngoác lên tận trời.
Hắn  chút nghĩ ngợi nuốt hết chỗ bánh kẹo   bụng: “Thư Linh cô nương,  ngờ ngươi còn  đồ ngon ! Bọn họ đều tích cốc, miệng  sắp sửa nhạt chết rồi!”
“Ôi, hương vị này thật là mới lạ, đây là cái gì?”
Nga
Khanh Linh: “Kẹo Mạt Trà.”
“Mạt Trà?” Tống Đoan sửng sốt, cười ha ha nói: “Ta có một vị bằng hữu hình như đã từng nhắc qua thứ này, trùng hợp thật đấy, các ngươi đều thích ? Nàng  cũng thích ăn, ngày khác có cơ hội sẽ giới thiệu cho các ngươi làm quen.”
Hắn hạ thấp giọng, nói: “Lại nói, hai  các ngươi còn có chút giống , nàng  rất lợi hại, là Quỷ chủ đó.”
Khanh Linh: “…”
Nàng  nhịn được mỉm cười.
“Đúng đúng đúng!” Tống Đoan vỗ tay khen ngợi: “Ngươi cười lên lại càng giống nàng , nhất ̣nh là duyên phận đặc biệt rồi.”
“Trong tên của nàng  cũng có một chữ Linh, nhắc đến mới nhớ, ngươi là Linh gì nhỉ?”
Khanh Linh còn  lên tiếng, Lâm Ngân Chi vẫn luôn nhập ̣nh ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Tống Đoan,  còn sớm nữa.”
Được nhắc nhở như vậy, Tống Đoan vỗ đầu: “Đúng ha, chúng  cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, Thư Linh cô nương cũng mau  nghỉ !”
Khanh Linh gật nhẹ đầu, về  chỗ của mình.