“Ta biết A Linh vẫn luôn thông minh, có tâm linh tương thông với .” Cố Vọng nhấc tay vuốt ve tóc Khanh Linh: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi .”
Khanh Linh còn  kịp né tránh thì hắn đã thu tay về.
Đúng là muốn tránh cũng  tránh được.
Đáng giận!
Lần này hắn thật sự  nằm ,  hề nói nhiều thêm một câu.
Khanh Linh gần như mở mắt cả đêm, cũng  dám nhúc nhích, nhưng Cố Vọng dường như  ngủ say.
Sau nửa đêm, cuối cùng Khanh Linh cũng  chống lại  cơn buồn ngủ bủa vây, nặng nề ngủ thiếp .
Mấy ngày tiếp theo, chỉ cần Khanh Linh  nói thì Cố Vọng cũng sẽ  đề cập đến chuyện  mãi mãi ở bên cạnh gì đó.
 Khanh Linh lại  yên tâm, bởi vì nàng phát hiện dường như mình đang bị Cố Vọng giam cầm ở chỗ này.
Thật  nơi này là một cái viện rất lớn, lớn đến mức với vóc người hiện ̣i của Khanh Linh thì cần phải  một ngày mới có thể  hết viện tử.
Cố Vọng sẽ  mang nàng , nếu nàng muốn  ngoài thì sẽ kêu nàng tự mình .
Chỉ là hư thể này  thích hợp sử dụng linh lực, cho nên Khanh Linh thường  được nửa đường  cảm thấy rất mệt mỏi.
Chỉ cần cảm giác  xuất hiện, nàng  cảm thấy bản  cũng     về phía  lắm.
Thường thường vào lúc này, Cố Vọng sẽ nhẹ nhàng nâng nàng lên đặt trong lòng bàn tay: “Mệt rồi đúng ? Thế thì về nghỉ ngơi nhé.”
Cứ như   trôi qua mất một ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/422.html.]
Về  mỗi một ngày đều lặp lại như thế.
Cố Vọng cũng    ngoài, nhưng hắn   rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi vui, đều là những món đồ kỳ lạ gì đó nàng  từng nhìn thấy.
Nếu là mấy ngày  Khanh Linh còn có thể vui vẻ, nhưng bây giờ thì .
Mỗi khi nàng hỏi đến thực thể, Cố Vọng chỉ đáp: “Ngươi vẫn còn rất yếu.”
Khanh Linh biết mình suy yếu, nhưng hắn chỉ là  muốn để cho nàng  ngoài.
Nàng  tìm thực thể của mình nhưng tiếc là  tìm được, nhẫn trữ vật  có, ngọc giản  có, nơi này cơ bản  thể liên hệ với người ở ngoại giới.
Khanh Linh nhận  rằng, dường như Cố Vọng đang biến tướng cầm tù mình.
Cuối cùng, trong một  Cố Vọng mang nàng  cửa, Khanh Linh bèn ném cái chuông  cổ mình xuống.
Cố Vọng  theo  lưng nàng, động ́c bất chợt dừng lại, nhẹ giọng hỏi: “A Linh?”
Thân thể Khanh Linh đã biến lớn, nàng  đầu lại, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Cố Vọng mỉm cười: “Ta cứ tưởng ngươi sẽ  hỏi tới.”
Khanh Linh khẽ nhíu mày.
“Không phải đã nói rồi ?” Hắn tiến lên một bước, cúi người vuốt ve mi tâm của nàng, dịu dàng nói: “Ta  nhập ma, ngươi ở bên cạnh .”
Khanh Linh đè cảm giác bất an ở đáy lòng xuống: “Ta  hề đồng ý.”
Nga
Cố Vọng thấp giọng cười.
Sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Lúc A Linh coi  là nhiệm vụ,  phải  cũng  đồng ý đó ?”