Khanh Linh sửng sốt.
Lượng tin tức trong câu nói này của Cố Vọng  chỉ là hắn muốn giữ nàng lại, mà hắn còn muốn đấu với Thiên đạo.
Có thể người khác  biết, nhưng Khanh Linh lại hiểu Thiên đạo mà bọn họ nhắc tới chính là sức mạnh của chính cuốn tiểu thuyết.
Bản  quyển sách sẽ tự động sữa chửa kịch bản, cho nên rất nhiều tình tiết phát triển đều có quỹ tích cố ̣nh.
Cố Vọng vẫn luôn phản nghịch như thế là bởi vì hắn  muốn tuân theo kịch bản ?
Khanh Linh: “Thiên đạo?”
Lúc  Khanh Linh vẫn có thể hỏi  một vấn đề  hề liên quan tới đề ̀i trước mặt, vậy mà Cố Vọng lại  hề cảm thấy bất ngờ.
Ở trong mắt nàng, có lẽ hắn còn  khiến nàng cảm thấy hứng thú bằng thứ gọi là Thiên đạo này.
“Ta  quên mất.” Con ngươi của Cố Vọng trở nên âm u: “Đổi một cách nói khác,  phải A Linh cũng được coi là Thiên đạo ?”
Nàng biết  sẽ xảy  chuyện gì, thậm chí còn  thể  đổi.
Đây  phải là thứ mà hắn luôn muốn chống lại ?
Vấn đề này, Khanh Linh thật đúng là  có cách nào giải thích với hắn, đành phải tránh nặng tìm nhẹ, thấp giọng nói: “Cố Vọng, ngươi đừng cố chấp nữa.”
“Cố chấp?”
Đang ở trong lòng Cố Vọng nên Khanh Linh cũng có thể  được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
Nàng  né tránh , đành thành thật nói: “Ngươi  giữ được .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/428.html.]
Mặc kệ hắn có giam lỏng nàng ở đây  , chỉ cần nàng có suy nghĩ muốn rời  thì sẽ có trăm ngàn cách rời khỏi nơi này.
Cố Vọng cong môi: “Vậy thử xem.”
——
“Thử xem” của Cố Vọng là thật sự  thử.
Nga
Khanh Linh lại khôi phục cuộc sống của trước đây, chỉ  điều nàng đã  còn nhắc đến chuyện   ngoài.
Cố Vọng vẫn mang điểm tâm, hoa quả và đồ ăn ngon cho nàng mỗi ngày, còn trò chuyện cùng nàng.
 Khanh Linh chỉ ăn, im lặng  đáp lời.
Nàng vừa ăn vừa nghĩ, có lẽ nàng nên rời khỏi đây.
Cố Vọng  đúng, bây giờ  đến bước  , nàng cũng  thể tiếp tục yêu cầu Cố Vọng vứt bỏ hết thảy mà nhận lấy sự giúp đỡ của nàng  chút cố kỵ.
Có lẽ nàng rời  là một lựa chọn tốt nhất.
 liệu hắn có bước lên con đường của  này ?
Khanh Linh khẽ nhíu mày.
Cố Vọng đang ngồi trước mặt nàng, tay chống cằm, nhìn động ́c của nàng, nhẹ nhàng nói: “A Linh đã mấy ngày  ngủ rồi.”
“Không cảm thấy buồn ngủ ?”
Khanh Linh lắc đầu.
Con ngươi của Cố Vọng  chút ảm đạm, tuy nói chỗ này là ̣a bàn của hắn, nhưng dù  cũng đang ở Ma Thành.