Lần trước Khanh Linh đến đây  ngủ một giấc suốt một ngày một đêm, trong lòng ngoài ăn  cũng chỉ có ngủ, hoặc còn nhiều thêm một thứ nhiệm vụ gọi là ‘’ .
Mà bây giờ nàng chỉ ăn đồ ăn nhiều hơn, lại  cảm thấy buồn ngủ.
Cố Vọng cất tiếng cười, rót cho nàng ́ch trà giải ngấy, dịu dàng hỏi: “A Linh ghét nhất là giấc ngủ  quấy rầy, đúng ?”
Khanh Linh ngước mắt nhìn hắn: “Ta cũng  thích bị ngươi giam ở chỗ này.”
Cố Vọng buông ấm trà xuống: “Vậy  nàng  làm ầm lên với ?”
Đúng vậy, Khanh Linh  chỉ  ầm ĩ mà thậm chí còn ít nói chuyện với hắn.
So với sự bình tĩnh trước  lại càng làm cho hắn cảm thấy tức giận sôi trào hơn.
Khanh Linh hỏi lại: “Làm ầm lên có ́c dụng gì ?”
Vô dụng.
 Cố Vọng   thích nhìn thấy dáng vẻ mặc kệ hắn có làm gì thì nàng đều thờ ơ này.
Nga
Cố Vọng cố ý xuyên ̣c ý cô: “Cho nên A Linh ̣nh cứ thế ở cùng  ?”
“Không phải.” Khanh Linh nhấp một hớp trà hắn rót, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta đã nói rồi, nếu như  muốn rời  thì ngươi  nhốt được  .”
Đầu ngón tay Cố Vọng ấn xuống mặt bàn, đốt ngón tay dùng sức đến mức  trắng bệch.
Khanh Linh thả ́ch trà xuống, tự mình rót cho Cố Vọng một ́ch trà, nhẹ giọng hỏi: “Cố Vọng, ngươi có nghĩ đến  này muốn làm gì ?”
Nét mặt Cố Vọng lạnh xuống: “Sao ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/429.html.]
Khanh Linh mỉm cười: “Tò mò thôi.”
Sao tự dưng lại tán gẫu lý tưởng nhân sinh với ?
 trải qua mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Khanh Linh nói chuyện nhiều nhất với hắn.
Mắt đỏ của Cố Vọng khẽ chuyển động, hắn bưng ́ch trà Khanh Linh rót cho mình lên: “Trước khi gặp được nàng,  chỉ muốn tranh cao thấp với Thiên đạo.”
Hắn khẽ cười: “Về ,  cảm thấy có lẽ cùng ngươi sống ở đây cũng là một chuyện  tệ.”
Khanh Linh  ngạc nhiên: “Hết rồi ?”
“Ừ.”
Hai người tâm bình khí hòa ngồi xuống tâm sự, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua.
Cũng là một lần Khanh Linh đưa  lựa chọn cuối cùng của mình trước khi rời .
Cố Vọng đối diện với ánh mắt của Khanh Linh, rũ mắt nói: “A Linh,  đã sống quá lâu rồi, đối với  mà nói,  đời này vốn   còn thứ gì lưu luyến nữa.”
Chuyện đấu với Thiên đạo, chẳng qua chỉ là hắn  cam tâm nhận thua mà thôi.
Hắn cảm thấy đây là toàn bộ mục ́ch trọng sinh của hắn.
Khanh Linh: “Ngươi từng nói với  rằng ngươi muốn sống.”
“Đó là bởi vì nàng.” Cố Vọng cười: “Một người cô độc sống  đời, như  dù  tiếp tục  xuống thì cũng  ý nghĩa gì .”
Bên cạnh hắn  từng có ai khác.
Khanh Linh cảm thấy với cái miệng này của Cố Vọng,  có bằng hữu thật  cũng   gì là lạ, nhưng vì  hắn lại biến thành như vậy.