Khanh Linh ở tổng cục thời gian quá lâu, gần như  còn  đau là cái gì, thở dài một tiếng: “Ngươi nhịn thêm chút nữa ."
Cô : “Ăn chút gì đó nhé."
Cố Vọng phát hiện, Tiểu Quỷ Chủ hình như  cố chấp với chuyện ăn uống.
Hắn dường như   ảnh hưởng gì bởi màn giương cung bạt kiếm, tự  cúi đầu xin  ban nãy, bây giờ tâm trạng của  kỳ lạ là   hơn  nhiều.
Hắn hỏi: “Ăn thứ gì đó  thể  dịu cơn đau ?”
Khanh Linh trả lời đúng sự thật: “Không thể."
“ ăn  tâm trạng sẽ  hơn."
Dừng một chút, nàng  tiếp: “Chắc là sẽ  khó chịu như  nữa."
Cố Vọng nhớ tới dáng vẻ lúc nàng ăn điểm tâm ở Túy Hoa Lâu  đó.
Ăn cực kỳ chuyên chú, tướng ăn cũng   mắt.
Cố Vọng  nhích  gần chỗ nàng  đặt hộp thức ăn,  ngước mắt lên: “Lại đây."
Nga
Khanh Linh  chút mờ mịt.
Cố Vọng chậm rãi cầm đũa lên.
Đồ ăn chay ở Vô Trần Sơn quả thật  ngon,  điều  lâu lắm     ăn.
Lúc  mới tới Vô Trần Sơn,   thích đến nhà ăn để ăn cơm chung với các sư  , nhưng  cái  đầu tiên   áp chế  huyết mạch , đám sư     bắt đầu sợ .
Mặc dù  mặt bọn họ  biểu hiện gì, nhưng cảm giác  là   cách.
Hắn sẽ  tự  chuốc lấy nhục.
Thế cho nên  , bình thường    ăn  giờ cơm, về   tịch cốc(*) càng là  cần   nữa.
(*)Tịch cốc:   tu bỏ  ăn cơm để chuyên chú  việc tu hành.
Tu luyện đến một mức độ nào đó  cần ăn cơm vẫn  thể sống .
Mùi vị  ngược  chỉ còn tồn tại trong trí nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/44.html.]
Cố Vọng cầm đũa lên nhưng   ăn, thấy nàng nhích tới đây,  còn nhẹ giọng hỏi:
“Có đói bụng ?”
Lúc   mặt   ý ,  chuyện cũng dùng giọng điệu nhỏ nhẹ ấm áp.
Mặc dù vẫn còn chút ý vị hờ hững, nhưng   khác hẳn với lúc giằng co cùng Lâm Ngân Chi ở giữa rừng, cũng  giống với lúc kéo nàng xuống nước.
Đây là    hắc hóa ?
Khanh Linh cảm thấy khá .
“Không đói bụng."
Nàng  ăn cơm trưa, bây giờ quả thực  đói bụng, nhưng  ăn thì cũng  thể ăn thêm , dù   lâu như , cũng sắp tới giờ cơm chiều, ăn thêm nữa vẫn .
Cố Vọng gật đầu: “Đói ?”
Khanh Linh: “…?”
Cố Vọng đặt đôi đũa  tay nàng: “Ăn ."
Nàng đoán là    rõ: “Ta …   đói bụng."
“Cái  là đem cho ngươi ăn."
Từ đầu đến cuối hộp thức ăn đều  nàng dùng linh lực hâm nóng, thức ăn  hề  nguội lạnh.
“Ta tích cốc."
Tay Cố Vọng gác lên thành hồ, chống đầu, dáng vẻ phiêu diêu tự tại.
Khanh Linh: “…”
Nhận thấy vẻ mặt nàng  bắt đầu xụ xuống,  mới  phục thiện: “Thật xin , lừa ngươi."
Xin  ngược  hết sức trôi chảy thuận miệng, còn  vẻ như  thích thú.
Câu  còn đang dang dở của Khanh Linh  kẹt  trong cổ họng.
Nàng lấy  lạ hỏi: “Vậy  ngươi còn bảo  đem cơm cho ngươi?”
Cố Vọng nghĩ thầm: À,  chỉ là nhàm chán quá thôi.