Dưới cái nhìn chăm chú của Khanh Linh, Ninh Chiêu cắn răng nói tiếp: “Tạm thời ngừng ”
“ Cái gì ngừng ?”
Ninh Chiêu nói: “Tạm thời  nên động vào Cố Vọng.”
Ninh Khiêu bên  ngừng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Ngươi  thế?”
Khanh Linh  tới, cực kỳ lễ phép nói: “Xin chào, bây giờ muội muội của ngươi đang ở  tay của .”
Lúc này Ninh Khiêu đang đứng phía  khe nứt kỳ dị, hắn  nhìn nam nhân áo đỏ trước mặt mình, nói vào Truyền Âm Bài: “Quỷ chủ?”
Nam nhân áo đỏ lười biếng ngước mắt lên, mắt đỏ gắt gao  vào  Truyền Âm Bài trong tay Ninh Khiêu.
“Là .”
Khanh Linh dịu giọng nói: “Nếu như các ngươi đụng vào Cố Vọng dù chỉ một chút, vậy thì lệnh muội đây chỉ có thể trở thành Quỷ nô của ."
Nghe thấy lời .
Cố Vọng đang  đối diện Ninh Khiêu lập tức bật cười.
“Cách xa hắn một chút.” Khanh Linh  biết tình huống bên , cũng   thấy tiếng cười khẽ đó, tiếp tục nói: “Bây giờ đến Cấm Nhai đón muội muội của ngươi .”
Lần này bên  im lặng càng lâu hơn, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh.
Nếu  phải Khanh Linh  được tiếng gió vù vù kèm theo tiếng gầm gừ mơ hồ, nàng gần như cho rằng Truyền Âm Bài này đã đứt liên lạc.
Lúc này, một giọng nói truyền tới.
“Cố Vọng!”
Nghe được giọng nói này, Khanh Linh nhíu mày.
Lâm Ngân Chi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/445.html.]
Giọng Lâm Ngân Chi rất lạnh, càng ngày càng gần: “Ngươi muốn làm gì?”
Cố Vọng rõ ̀ng đang ở đó.
Đám người Ninh Khiêu đã tìm được Cố Vọng…
Giọng nói Cố Vọng mang theo ý cười: “Phong cảnh  tệ.”
Nga
Lâm Ngân Chi thấp giọng : “Ngươi điên rồi ! Đi xuống phía dưới sẽ  còn đường lui nữa!”
Đi xuống phía dưới…Bọn họ đã đến khe nứt kỳ dị rồi!
Ngay cả Ninh Chiêu cũng  sửng sốt,  lại nhanh như vậy chứ?
Không phải Cố Vọng đang ở Vô Trần Sơn ?
Lúc này Ninh Khiêu lạnh lùng hừ một tiếng, hắn  cắn răng : “Quỷ chủ, rốt cuộc các ngươi đang toan tính điều gì đây? Ta đụng vào hắn?”
Tiểu Kim Uyên: “Đừng  là  đụng đến các  ?”
Lúc này, Truyền Âm Bài giống như bị ai đoạt mất,  một mảnh rối loạn rồi lại yên tĩnh trở lại.
Đáy lòng Khanh Linh  chút bất an.
“A Linh." 
Giọng nói của Cố Vọng truyền tới: “Nàng ném Phật châu  ,   tìm được nàng.”
Cảm giác bất an  đáy lòng đã được chứng thực.
Sao Cố Vọng lại dễ dàng đến gần Ninh Khiêu như vậy? Vì  biết rõ chuyện gì sẽ xảy  mà hắn vẫn muốn ?
“Vậy chỉ có thể chờ nàng tìm đến .”
“Tới .”
Cố Vọng cười nhẹ nói: “Không phải  muốn để  rơi vào khe nứt kỳ dị ? Ta chờ nàng.