Dù  một màn ban nãy đã làm kinh động đến  ít người, ngoại trừ Thư Nhất.
Thư Nhất còn nhớ rất rõ nhiệm vụ của mình, hắn ngự kiếm bay lên trời,  để ý đến vẻ mặt khác  của đám người, nhìn Lâm Ngân Chi: “Ngươi  theo .”
Lâm Ngân Chi khẽ gật đầu: “Vâng.”
Một lát , tất cả mọi người bên ngoài khe nứt kỳ dị đều  về.
Không một ai để ý đến Thanh Tả  biết từ lúc nào đã đứng trong góc khuất, có lẽ cũng có người để ý, nhưng lúc này Ma chủ và Thiếu chủ Ma tộc đã mất, hắn  cũng  còn chỗ nào kiêng kỵ nữa.
Lúc bốn bề  vắng lặng, Thanh Tả mới chậm ̃i  tới bên miệng khe nứt kỳ dị.
Hắn  nhìn xuống nham thạch nóng chảy bên dưới, màu mắt  tối xuống.
Linh hồn hắn  đã hiến dâng cho Cố Vọng, nếu như Cố Vọng chết thì hắn  cũng  sống được.
 lúc này hắn  vẫn còn  đây, chứng tỏ Cố Vọng  chết.
——
“Bố mẹ…  phải con cũng là con của hai người ?”
“Mày chỉ là đứa trẻ chúng  nhặt từ cô nhi viện về thôi, chúng  chỉ có một đứa con bảo bối !”
“Nếu  phải lúc đó  sinh được, ai sẽ cần mày chứ!”
Nga
Lại là bóng tối vô tận và cảm giác hít thở  thông.
Quanh người Khanh Linh tựa như bị ngâm trong nước lạnh, nàng  sức bơi về phía trước, vừa liều lĩnh lại vừa cố chấp.
Ba người phía trước vẫn cách nàng càng ngày càng xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/461.html.]
Khí lực của Khanh Linh càng lúc càng yếu, cô hé miệng muốn hét lên: “Cứu, cứu .”
 đổi lại chỉ là nước biển chặn miệng.
“Rất muốn sống sót.”
“ lại  dám nghĩ.”
Hình ảnh   đổi, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, giọng nói của hắn chầm chậm u ám: “A Linh,  nàng  vứt bỏ ?”
Khanh Linh lập tức tỉnh dậy khỏi mộng, sợ đến mức đổ mồ hôi đầy mình.
Nàng nhìn xung quanh, lại có chút ảo giác như đã trôi qua mấy đời.
Nàng đã sớm trở lại tổng cục, lúc này đang ở trong ký túc xá.
Sau khi nàng được Chủ Thần đưa về, Chủ Thần chỉ nói để nàng nghỉ ngơi mấy ngày, chờ Thư Nhất trở về lại tiếp tục giao nhiệm vụ.
Khanh Linh mới bò dậy, đột nhiên nhận được tin nhắn bên phía Chủ Thần truyền tới.
Thư Nhất đã trở lại.
Nhiệm vụ vủa hắn là Lâm Ngân Chi,  mang hồn phách của Lâm Ngân Chi về giao cho Chủ Thần xử lý, xóa  ký ức.
Khanh Linh thoáng ngơ ngẩn, từ từ  dậy  rửa mặt, tới Điện Chủ Thần.
Lúc Khanh Linh  tới Điện Chủ Thần, bên trong vẫn  có ai.
Nàng yên lặng đứng một bên, hồi tưởng lại những giọng nói  được trong mơ.
Đã là ký ức rất xa xưa, cũng gần như  nhớ nổi, thứ duy nhất  rõ hình như chỉ có một câu  của Cố Vọng.
Cũng  biết hắn   rồi.