Khanh Linh im lặng nhìn hắn, cuối cùng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Muốn đến gặp nàng.” Cố Vọng cười khẽ nói: “Sau đó…”
Hắn dừng một chút, cúi người kề sát bên tai Khanh Linh, thong thả nói: “Trói nàng  mang .”
Đây đúng là người si nói mộng.
Nơi này là tổng cục xuyên sách, cũng  phải thế giới hắn nói hủy là hủy, những thứ giả thuyết gọi là tu tiên ở trong này đều  tồn ̣i, huống chi Chủ Thần còn đang ở đây,  Cố Vọng lại có thể to gan như vậy.
Trong ánh mắt Khanh Linh  chút nghẹn lời.
Cố Vọng nhạy bén cảm giác được, nàng giống như  bất đắc dĩ, lại … đồng tình thì phải?
Hắn  ánh mắt này chọc giận đến bật cười, giữ lấy gáy nàng kéo về phía : “Sao thế,  tin à?”
Khanh Linh  quá quen với hành động  của , thoáng chốc lại quên mất  giãy , chỉ thở dài nói: “Còn chuyện gì nữa ? Ta thật sự đang có việc phải .”
Cố Vọng buông tay , nhưng cũng  rời  mà gắt gao bám sát nàng: “Đi ?”
Khanh Linh im lặng.
Bởi vì nàng đã bóp méo nội dung kịch bản trong sách, dẫn đến xảy  chuyện ngoài ý muốn như hiện ̣i, bây giờ phải  lĩnh phạt.
Loại chuyện này đương nhiên  thể nói cho Cố Vọng biết được.
Cô ̣n trong chốc lát, mặt  cảm xúc nói: “Bí mật.”
Cố Vọng thoáng khựng , chợt bật cười  nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “A Linh,  cảm thấy bây giờ nàng càng ngày càng thú vị, mỗi ngày   càng thấy thích nàng hơn.”
“Bí mật gì vậy,   thể biết ?” Hắn cười nói: “Dùng cái gì trao đổi cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/471.html.]
Trong đôi đồng tử của hắn  thêm chút ý vị  rõ: “Bao gồm cả bản  , chỉ cần nàng muốn  đều cho nàng hết.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Khanh Linh gặp phải một người  chuyện trắng trợn như .
Trong mắt Cố Vọng chứa đầy vẻ mê hoặc, hệt như yêu tinh.
Cho dù đang ở trong tổng cục, bản  hắn cũng   thứ huyết mạch rối loạn  quấy nhiễu, nhưng trong xương cốt vẫn lộ  tư vị mê người khiến người  khó bề chống đỡ.
Nga
Khanh Linh nghiêm mặt đẩy hắn : “Không cần.”
Nàng  người  về phía bộ phận xử phạt, Cố Vọng vẫn bám sát một tấc  rời, rất có khí thế như thể nàng  đến  hắn cũng muốn  đến đó.
Cuối cùng Khanh Linh vẫn phải dừng bước.
Nàng  đầu lại, nghiêm túc nhìn Cố Vọng, nhẹ giọng gọi hắn: “Cố Vọng.”
Cố Vọng ừ một tiếng.
Khanh Linh nói: “Ngươi  đưa   được .”
Cố Vọng  thu lại ý cười, nhấc mí mắt lên, chờ nàng nói hết lời.
Khanh Linh: “Ta là nhân viên ở nơi , còn ngươi cuối cùng cũng phải rời .”
“Một khi ngươi rời khỏi nơi này, tất cả những chuyện ở đây đều sẽ quên mất.”
Một lát , Cố vọng  lên phía trước một bước,  để ý những người xung quanh nhìn hắn  , chỉ kéo tay Khanh Linh qua.
Hắn phủ lòng bàn tay của mình lên, siết chặt lấy lòng bàn tay của Khanh Linh: “Không thể quên được.”
“Viết xuống , là đã khắc vào trong xương máu.”