Nhân viên ở trong này đều rất thấu tình đạt lý, đối phương nhìn Khanh Linh nhỏ nhắn, gương mặt dịu dàng, thực sự  nghĩ  rốt cuộc nàng đã gây  chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
“Được.” Hắn khuyên bảo, “Hay là ngươi  cầu xin Chủ Thần, ngài ấy có thể sẽ châm chước một chút.”
Khanh Linh lắc đầu.
Nếu đã làm thì phải gánh vác.
Nàng viết một tờ giấy đưa cho nhân viên tốt bụng này,  đó ôm văn kiện trong tay tiến vào phòng truyền tống.
Cố Vọng chờ ở bên ngoài một lát lâu nhưng  thấy Khanh Linh  , ngược lại chờ được một tên tiểu bạch kiểm.
Người nọ đánh giá hắn một chút, dựa vào miêu ̉ của Khanh Linh, hỏi thử: “Ngươi là Lâm Ngân Chi đúng ?”
Cố Vọng nhấc mí mắt,  ư hử gì.
Nhìn biểu cảm ‘người sống chớ tới gần’ này của Cố Vọng, nhân viên bộ xử phạt  sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người như vậy ở tổng cục.
Nhân viên trong tổng cục đều đã trải qua huấn luyện, nhưng người này lại rất kỳ lạ, lạ ở chỗ  người đối phương có một luồng khí tức khó hiểu, đặc biệt có cảm giác áp bách, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát .
Nhân viên tổng cục ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Khanh Linh bảo  mang thứ này cho ngươi.”
Cuối cùng Cố Vọng cũng có phản ứng, hắn liếc mắt   bên trong: “Nàng  ?”
“Không phải các ngươi  chung ?” Nhân viên giật mình: “Nàng  đương nhiên là  vào lĩnh phạt rồi.”
“Phạt cái gì?”
“Cái này   biết.” Nhân viên  đáp: “Ta còn đang ̣nh hỏi ngươi đây,  nàng phải bị giam một tháng nghiêm trọng như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/474.html.]
Màu mắt Cố Vọng  tối xuống: “Một tháng?”
“Đúng vậy.” Nhân viên này cũng cho rằng Cố Vọng là người của tổng cục: “Ngươi cũng biết Cửu Vực đó   nơi cho  ở…”
Hắn còn  nói dứt lời, tờ giấy trong tay đã bị rút .
Cố Vọng rũ mắt nhìn lướt qua,  đó viết: “Ngươi ráng nghỉ ngơi ,  phải rời  một thời gian, gặp lại .”
Cố Vọng cười nhạt một tiếng, tiện tay xé tờ giấy trong tay.
Một tháng ư?
Biết rõ hắn sắp phải rời , còn  ở lại nơi quái quỷ này chờ một tháng ? Không phải cố ý trốn hắn thật đó chứ?
Hắn  đầu lại hỏi: “Ở ?”
“Cái gì?”
Nga
Cố Vọng  mất kiên nhẫn: “Cửu Vực gì đó, ở ?”
Nhân viên gãi gãi đầu, phát hiện có chút  đúng.
Nhân viên tổng cục lúc huấn luyện đều   phổ biến chế phục xử phạt,  có ai  biết Cửu Vực ở nơi nào.
Hắn nghi ngờ liếc  Cố Vọng, cảm giác mạnh mẽ bất kham đó  xuất hiện.
Cố Vọng  ở nơi , dường như  hề giống với những người làm nhiệm vụ.
Cố Vọng  có nhiều kiên nhẫn, hắn đã cố gắng hết sức áp chế tính tình của mình,  ngờ Khanh Linh vẫn muốn bỏ chạy.
Thấy người trước mặt chậm chạp  nói lời nào, hắn lập tức nhấc chân xông vào,  điều còn  kịp hành động đã bị một giọng nói cắt ngang: “Lâm Ngân Chi!”