Những thứ nhìn thấy ở đây đều là thứ khiến mình sợ hãi, nhưng lúc nhìn thấy Cố Vọng nàng ngay cả một chút suy nghĩ sợ hãi cũng  có, thậm chí còn cảm thấy an tâm.
Xét cho cùng Cố Vọng cũng  từng làm tổn thương nàng.
Cố Vọng nhìn vẻ mặt này của nàng, bước chân  dừng lại.
Khanh Linh: “Thả  xuống .”
Nàng nhỏ giọng nói: “Như vậy là được rồi.”
Không cần phải đối mặt với những thứ đó, nàng rất cảm ơn Cố Vọng đã xuất hiện vào lúc này.
“Như vậy là được rồi ?” Cố Vọng lại  hài lòng: “Ta thấy  ổn lắm.”
“Nàng có biết vừa rồi nàng có biểu cảm gì ?”
Khanh Linh: “Gì?”
Cố Vọng dừng bước, tùy ý đưa mắt nhìn xung quanh, nhếch môi nhàn nhạt nói: “Giống như con mèo.”
Một con mèo đơn độc bị người  vứt bỏ, ném vào trong góc, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến mất.
Nga
Cố Vọng  nói  câu tiếp theo, chỉ nói: “  thích mèo, cho nên  bỏ xuống được.”
Khanh Linh: “…”
Nàng lặng lẽ  đầu sang chỗ khác, lại thấy văn kiện của mình và quyển sách  vẫn đặt ở vị trí ban đầu, điều kỳ lạ là hình như Cố Vọng đã  được hồi lâu, vì  lại tựa như đứng yên ̣i chỗ.
Đây có lẽ chính là ranh giới vô tận của Cửu Vực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/484.html.]
Hẳn là Cố Vọng cũng đã phát hiện  vấn đề này, hắn cất tiếng cười khẽ: “Ta đã nói hắn  có lòng tốt như vậy mà.”
“Nghe .” Hắn rũ mắt nhìn Khanh Linh: “Từ giờ trở , đừng suy nghĩ gì nữa.”
“Hả?”
Cố Vọng thả nàng xuống, động đậy ngón tay: “Muốn nghĩ cũng , nghĩ về .”
Khanh Linh nhìn hắn: “Không phải ngươi sắp   ?”
Dù  cũng là giả, khi nào thì xuất hiện, khi nào thì rời , đây đều là thứ nàng  biết.
Cố Vọng cảm giác như thấy  chút níu kéo từ trong mắt Khanh Linh, nhưng  đợi hắn kịp nhìn rõ, đôi đồng tử sáng màu  lại khôi phục về vẻ ban đầu.
“Không .” Cố Vọng nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng điệu lười biếng: “Ta đến đưa nàng .”
“Người của , cần gì phải ở  chỗ quỷ quái này chịu khinh bỉ.”
Mí mắt Khanh Linh khẽ giật giật.
Cố Vọng  như    nàng: “Sao thế, chẳng lẽ nàng cũng cho rằng giúp  là sai rồi?”
Lời này rất nhẹ, Khanh Linh lại  trợn to mắt,  hắn biết được vậy?
“A Linh.” Cố Vọng cúi người mỉm cười với nàng: “Chúng  quả nhiên là hữu duyên.”
Khanh Linh  nói chuyện.
---------------
Edit: Vọng Vọng uy vũ. Tuy ngươi hư, nhưng  thích, Vọng cẩu xông lên, mau cắp tiểu a Linh hồi ổ cưng nàng.