Khanh Linh im lặng,  cây trâm gỗ của nó, trong lòng  một ý tưởng.
Cô    lời đem linh quả trong tay nhét  tay búp bê nhỏ: “Xin ."
Sau đó  dậy rời .
Nếu tiểu cô nương  thật sự là Thần Mộc,  cô  mau mau tránh  mới , mục đích của cô   tới tìm Thần Mộc.
Khanh Linh từ  cây nhảy xuống.
Cây ăn quả phía  vang lên tiếng xào xạc cùng với giọng  càu nhàu của búp bê nhỏ cài trâm : “Tính  ngươi cũng  điều đấy."
Nàng mới  tới phía   xa, phía    tiếng động.
Khanh Linh  chút bất lực, Thần giới  thật đúng là kho châu báu,      đến.
Nàng cảnh giác  đầu , bỗng nhiên một Tiểu Đoàn Tử màu xanh lá lao đến  mặt, Tiểu Đoàn Tử chui thẳng  trong lòng nàng, Khanh Linh  ép  đón lấy.
Ngay  đó, Tiểu Đoàn Tử  biến thành một linh quả.
Khanh Linh tưởng tượng  mùi vị của linh quả lúc nãy,    “trái cây” trong tay: “……”
Bị thị giác đánh sâu .
Vừa  búp bê nhỏ còn  cho cô hái trái cây, hiện tại “trái cây” cuống quýt : “Đi mau."
Khanh Linh ngơ ngác: “Đi ?”
“Ngươi là Quỷ Tu,   mới lên cây   phát hiện , ngươi cứ tùy tiện trốn   cũng .
” Búp bê nhỏ , “Đừng để bọn họ bắt  , ngươi  ăn bao nhiêu trái cây cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/49.html.]
Nga
Khanh Linh: Kỳ thật hiện tại    ăn nữa.
Ta cũng   mang trái cây .
 khi  thấy hai bóng dáng màu trắng, nàng theo bản năng liền trốn .
Lần  nàng và Lâm Ngân Chi tách  trong  vui, nếu lúc  gặp  nữa,  chừng sẽ  chậm trễ chuyện của nàng.
Khanh Linh  tìm một  cây nhảy lên.
Trong nháy mắt, Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên  chạy tới  tàng cây.
Lâm Ngân Chi mặc một bộ y phục trắng, tư thế tựa thiên nhân.
Cổ Vũ Yên mặt mày nhu hòa,  mặt   chút lo lắng.
Cổ Vũ Yên: “Rõ ràng  thấy nó chạy về hướng bên ."
Lâm Ngân Chi   gì, sắc mặt lạnh lùng, cũng   suy nghĩ gì trong đầu.
Chợt, y ngước mắt  lên, đối diện chính là vị trí Khanh Linh đang trốn.
Khanh Linh vô cớ  cảm giác  phát hiện.
Tiếp theo trong nháy mắt, cảm giác  thành sự thật.
Lâm Ngân Chi trực tiếp nâng kiếm, c.h.é.m   cây đại thụ nàng đang trốn, Khanh Linh  còn chỗ trốn, lập tức  bại lộ ở  mặt hai .
Tuy rằng cảm giác tồn tại vẫn  thấp, nhưng   chằm chằm như  nàng  là  thể trốn  nữa.
Cổ Vũ Yên kinh ngạc: “Khanh cô nương?”