Có một khoảnh khắc, Cố Vọng thật sự rất muốn bắt lấy Khanh Linh, hỏi thử xem nàng có trái tim ,  cứ phải hết lần này đến lần khác biến mất trước mặt hắn như vậy.
 bây giờ  như đã mất  năng lực tự suy xét.
Lần thứ hai, lần thứ hai nàng biến mất trước mặt , cho dù đây chỉ là giả.
Cố Vọng nhìn chằm chằm khe nứt kỳ dị  chấm dứt sôi trào,  tìm đến mấy cũng  thấy bất kỳ tia nước nào nữa, màu đỏ trong mắt bắt đầu lan rộng.
Hắn chậm ̃i đáp xuống, ôm lấy “thi thể” Khanh Linh lúc này đã  còn chút sức sống, mắt buông thõng, từng câu từng chữ như trộn lẫn m.á.u thốt , giọng khàn khàn: “Quan trọng như vậy ? Điều này đối với nàng thật sự quan trọng như vậy !”
Tiếng nói vừa dứt, ngay cả thi thể cũng biến mất  thấy .
Giống hệt như  , lần này thứ gì cũng  lưu lại.
Vẻ mặt Lâm Ngân Chi  căng cứng, đến cả y cũng có chút  kịp phản ứng, chậm ̃i  tới bên ngoài khe nứt kỳ dị: “Có đôi khi,  thật sự rất ghen tỵ với ngươi.”
Cố Vọng bỗng nhiên ngước mắt, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt y, một phát bắt được y, kéo y tới bên ngoài khe nứt kỳ dị: “Ngươi là kẻ  có tư cách nói  lời này nhất.”
Lâm Ngân Chi bị túm như  nhưng cũng  hoảng hốt, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười: “Đối với ngươi quan trọng như vậy ? Ta ch.ế.t, hoặc là ngươi ch.ế.t.”
“Sao ngươi lại cho rằng mấy năm nay  trải qua rất tốt?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/498.html.]
“Chẳng lẽ  tốt ?” Nham thạch nóng chảy của khe nứt kỵ dị phản chiếu  mặt Cố Vọng.
Tóc của hắn ̉n  che khuất nửa khuôn mặt, có vẻ  u ám đáng sợ: “Đã như vậy, ngươi  ch.ế.t ngay .”
Nga
“Tất cả mọi thứ đều là của ngươi, ngươi còn ở đây khoe mẽ với  ?” Cố Vọng bóp cổ y, “Thu hồi mấy tư tưởng này của ngươi lại , nàng là của , chỉ có thể là của .”
Lâm Ngân Chi  nhanh  chậm ngước mắt lên: “Của ngươi? Nếu như nơi này  phải là ảo cảnh thì bây giờ nàng cũng đã thi cốt vô tồn rồi.”
Trong giọng nói của y nhiều hơn chút lạnh lùng nghiêm nghị: “Nếu  phải nàng rời , lựa chọn của nàng cũng sẽ là thế này.”
“Không có nhiều cơ hội tới vậy , cũng  có nhiều ảo cảnh như vậy.” Lâm Ngân Chi đột nhiên giãy  khỏi trói buộc của Cố Vọng, trở tay đ.â.m một kiếm vào người Cố Vọng, nhưng  lại  hề tránh.
Lâm Ngân Chi đứng lên, nhưng  xuống tay gi.ế.t  mà chỉ rút kiếm về: “Ngươi sẽ  có thêm một cơ hội nào nữa.”
“Cố Vọng, đừng ép  khác đến bước đường cùng.”
Trên y phục đỏ của Cố Vọng từ từ bị màu m.á.u nhiễm rộng, hắn lại đột nhiêu  rộ lên.
Đường cùng à? Không phải hắn vẫn luôn đường cùng đó ?
“Ngươi  .”