Bình thường nữ tử đến thanh lâu tìm  chắc chắn sẽ  ầm ĩ cả lên, cho nên  trong lâu vẫn  cảnh giác.
 
Khanh Linh gật đầu: “Ta .”
 
Cô dừng một chút  hỏi: “Túy Hoa Lâu là  tiếp nữ nhân ?”
 
Nữ nhân   nghẹn họng,  gì  khách nữ nào đến thanh lâu  chứ?
 
Khách nữ   thì cũng nên  đến nam quán ở phía Đông thành mới đúng!
 
 quả thật   ai quy định là khách nữ thì  thể tới thanh lâu.
 
Nữ nhân nọ còn đang rối rắm, chợt  Khanh Linh hỏi tiếp: “Các  thu linh thạch  là bạc?”
 
Bà  sững sờ: “Tất cả đều thu.”
 
Thế là Khanh Linh móc  một thỏi vàng, đặt  trong tay bà , mắt cong thành một vòng: “Đủ ?”
 
Tầm mắt nữ nhân   thẳng, trông thấy dáng vẻ mỉm  ngoan ngoãn của nàng,  giống như  tới kiếm chuyện, lập tức niết vàng trong tay: “Mời ngài  bên trong,  trúng vị cô nương nào ngài chỉ cần mở miệng là .”
 
Khanh Linh chậm rãi bước  trong, ánh mắt tìm kiếm vị trí của Cố Vọng.
 
Cố Vọng ở trong sách mặc dù lớn lên ở Phật Môn, nhưng cũng  tính là  tử nhà Phật. Hắn cảm thấy ma khí của bản   trừ,   nhuộm bẩn cửa Phật, cho nên mới tự   một Phật tu  xuất gia.
 
Vì để phù hợp với thiết lập con  nhân vật phản diện, nhiều năm qua  đều mặc cẩm bào màu đỏ, giữa mi tâm còn  một nốt chu sa, đó là cố ý dùng để áp chế ma khí cho .
Nga
 
Khanh Linh tìm   , dứt khoát mở miệng hỏi: “Túy Hoa Lâu của các ngươi gần đây  Phật tu lui tới  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/5.html.]
 
Sắc mặt của nữ nhân dẫn đường  đổi, quả nhiên là tới tìm .
 
“Cô nương, Túy Hoa Lâu chúng   việc buôn bán đều là ngươi tình  nguyện, nếu như cô nương tìm   gây chuyện ầm ĩ, cho dù cô nương  bao nhiêu tiền thì chúng  cũng…”
 
Lời của bà  còn  dứt, trong tay   nhét thêm một thỏi vàng.
 
Khanh Linh thấy bà  thật sự lo lắng nên mới lên tiếng vỗ về: “Ta sẽ  gây sự ầm ĩ.”
 
Lúc  bà  mới thu tiền ,  hề  lập trường : “Có một Phật tu.”
 
Vừa nhắc đến, ánh mắt bà  lập tức sáng hơn vài phần, bởi vì dáng dấp của vị khách    tuấn, tất cả cô nương đều   hầu hạ .
Khanh Linh xác định   nữa: “Có  mặc y phục đỏ, mi tâm  nốt chu sa ?”
 
“Chính là ngài , Cố Vọng công tử.”
 
Nữ nhân  ngẩng đầu lên, liếc mắt  nàng một chút  : “Ở  hai hôm, bây giờ đoán chừng đang ở lầu ba  khúc.”
 
Khanh Linh giương mắt  qua, là điểm mù trong tầm ,  thể  thấy  nào.
 
Nàng  lên cầu thang, bất chợt nhớ đến gì đó,  đầu  hỏi: “Ngươi   đang  khúc?”
 
“Lúc  chắc là như .”
 
Khanh Linh  móc  một thỏi vàng, tay của nữ nhân   bắt đầu run rẩy, cô nương   lai lịch gì? Vì một Phật tu mà  tay hào phóng như ?
 
Không lẽ là đến thanh lâu kiếm chồng?