Đây là ai làm, thật  đáy lòng Khanh Linh đã lập tức   đáp án, nhưng nàng lại cảm thấy  khó tin.
Nàng thu tầm mắt lại: “Đi vào trước .”
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Ngươi bị thương rồi.”
Lời vừa dứt, một cái bóng màu xanh đột nhiên từ trong động bay : “Ai…”
Tiểu Kim Uyên vẫn luôn hấp tấp, nó bay nhanh , lúc nhìn thấy Khanh Linh bỗng cất cao giọng, thắng gấp suýt chút nữa đã đụng vào băng ghế đá bên cạnh.
“Khanh Linh?”
Nga
Giọng nói trong trẻo, mang theo vẻ khó tin, trực tiếp đ.â.m thủng bầu  khí vốn đang yên tĩnh đến mức quỷ dị giữa hai người.
“Khanh Linh! Ngươi là người  quỷ?” Tiểu Kim Uyên chạy nhanh tới trước mặt Khanh Linh, ngửa đầu nhìn nàng: “Ngươi trở về bằng cách nào vậy?”
Nói xong nó lập tức  tới đưa tay sờ thử xem Khanh Linh bây giờ là thật  giả.
Chỉ là cái tay  còn  kịp chạm  Khanh Linh đã bị người  hất .
“Bốp” một tiếng, Cố Vọng thật sự  chút lưu tình, trực tiếp đánh tay người  sưng lên.
Tiểu Kim Uyên nhe răng trợn mắt thu tay lại, bất mãn kháng nghị: “Tên câm điếc thối tha, ngươi đánh  làm gì.”
Khanh Linh: “?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/515.html.]
Sao lại thế này? Sao bây giờ lá gan của Tiểu Kim Uyên lại lớn như vậy? Vậy mà lại dám khiêu khích Cố Vọng nữa chứ, thật là khó tin.
Trên mặt Cố Vọng rốt cuộc cũng có biểu cảm, con ngươi hắn run rẩy, như thể mấy câu la hét đột ngột này của Tiểu Kim Uyên đã làm cho hắn  hồn  một chút.
Hắn thu tay lại nhìn Khanh Linh: “Xem vết thương .”
À đúng rồi, đúng là cần phải xem vết thương cho Cố Vọng.
Khanh Linh vội xoa đầu Tiểu Kim Uyên, vừa vặn nó đang ở đây, cũng thuận tiện nhiều hơn.
“Chúng   vào trước.”
Trong động vẫn bày biện như ban đầu, vô cùng đơn giản, mấy đám lửa ma trơi trốn ở trong góc, phát  ánh sáng yếu ớt.
Như là phát giác được chủ nhân đã trở về, lửa ma trơi bắt đầu điên cuồng di động.
Khanh Linh  ̉nh  bận tâm những thứ này, nàng tìm một cái băng ghế lại đây,  hiệu cho Cố Vọng ngồi xuống, người nọ  lời  theo.
Nàng kéo Tiểu Kim Uyên qua: “Ngươi xem thử đầu gối của hắn thế nào rồi?”
“Còn có thể thế nào nữa?” Tiểu Kim Uyên coi như đã thành thói quen, giơ tay lập tức muốn giở đầu gối của hắn lên.
 lúc này, một bàn tay vươn  chặn nó lại, Khanh Linh và Tiểu Kim Uyên đồng loạt ngẩng đầu.
Tay Cố Vọng vẫn  thu về, tầm mắt hắn vẫn đang dừng  mặt Khanh Linh.
Trong chớp mắt này, Khanh Linh cảm thấy mình giống như đọc hiểu được ý của hắn, cô chỉ chỉ vào mình: “Muốn  xem đúng ?”