Lúc này Cố Vọng mới thu tay lại, ý tứ  cần nói cũng biết.
Thế nhưng… nàng cũng  am hiểu y thuật, chỉ biết xử lý đơn giản thôi.
Cố Vọng vẫn đang nhìn nàng, Khanh Linh  hiểu  lại cảm thấy tuy  cổ hắn đầy rẫy Ma văn, ánh mắt cũng đỏ đến đáng sợ, vốn nên khiến cho người  cảm thấy sợ hãi, nhưng Khanh Linh  cảm thấy dường như hắn đang có chút bất an.
Một lát , nàng im lặng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xắn ống quần Cố Vọng lên.
Trên đầu gối của hắn cũng  phải chỉ có vết thương mới hôm nay, mà còn rất nhiều vết thương cũ  vẻ đã lưu lại rất lâu .
Cũ mới đan xen, nhìn càng chướng mắt.
Tay Khanh Linh run rẩy  dám đụng, cái này cần phải thời gian bao lâu mới có thể gây  nhiều vết thương tới vậy.
Nga
“Được rồi.” Lúc này, Cố Vọng lại đột nhiên kéo nàng dậy, hắn nhìn về phía Tiểu Kim Uyên: “Ngươi  ngoài .”
Ánh mắt hai người nhìn qua lại vài lần, Tiểu Kim Uyên bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không cho ngươi  toại nguyện .”
 nói xong vẫn chậm ̃i   ngoài.
Sao lại kêu nàng  dậy? Khanh Linh: “Còn  xem xong vết thương mà.”
“Không xem nữa.” Cố Vọng nhẹ giọng đáp.
Hắn nhanh chóng thả lỏng cái tay đang vịn bả vai Khanh Linh , ngước mắt ngẩng đầu nhìn nàng.
Khanh Linh vô thức muốn tránh , nhưng muốn tránh cũng  tránh được, nàng cảm thấy thật kỳ quái.
“Nàng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/516.html.]
“Có thật ?”
Khanh Linh ngẩn , đối diện với ánh mắt của hắn.
Cố Vọng vẫn đang nhìn nàng, nhìn   được tâm trạng gì, hắn lại hỏi: “Nàng là thật ?”
Giờ khắc này, Khanh Linh dường như đột nhiên hiểu  vì  dọc đường  Cố Vọng lại nói ít như vậy, thậm chí cho dù nhìn thấy nàng thì cảm xúc cũng  giống như trước, ngược lại còn  quy củ.
Hắn cho rằng nàng  phải là thật.
Khanh Linh cảm thấy cổ họng mình như khàn đặc.
Nàng khẽ rũ mắt: “Thật đấy.”
“Ta là thật.”
Lời này vừa dứt, Cố Vọng im lặng thật lâu rồi lại rời tầm mắt .
Khanh Linh muốn xem tiếp vết thương của hắn, lúc này lại  hắn mở miệng: “Lại là nhiệm vụ đúng ?”
Lửa ma trơi vụt sáng nhấp nháy, ánh sáng màu xanh âm u chiếu vào mặt hắn, nhưng lại  thấy chút giá lạnh nào, giống như  có cảm xúc gì.
Khanh Linh nhẹ giọng đáp: “Không phải.”
Cố Vọng  đầu qua, im lặng nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Khanh Linh nhớ tới lúc ở tổng cục, Chủ Thần đã hỏi nàng có muốn tiếp nhận nhiệm vụ này  .
Nàng nói “”.
Nàng  tiếp nhận nhiệm vụ này, nàng  phải vì yêu cầu  đạt được tình yêu của Cố Vọng mà đến, mà thực tế nàng thậm chí còn  biết mình đến đây là vì cái gì, chỉ là trong khoảnh khắc đó nàng đột nhiên rất muốn gặp hắn.