Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Thật sự  bất ngờ chút nào.
Nàng nhìn  xung quanh, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, chợt có bóng người từ bên ngoài chạy vào.
Thoạt  chỉ thấy một đống hộp lộn xộn, ở giữa còn lộ  một cành cây.
“…Tiểu Kim Uyên?”
Tiểu Kim Uyên vất vả nhô đầu  khỏi đống hộp, vừa nhìn thấy Khanh Linh thì khóe miệng lập tức méo xẹo, bắt đầu khóc sướt mướt: “Hắn  phải người !”
Khanh Linh: “…”
Nàng  qua, gở hết mấy thứ ở  “tay” Tiểu Kim Uyên xuống để sang một bên.
Tiểu Kim Uyên thuận thế nhào vào lòng nàng, cành cây quấn chặt lấy Khanh Linh, cực kỳ đau lòng cáo trạng.
“Ta là Thần Mộc đó, Thần Mộc mà  sử dụng như vậy !?”
“Sao hắn có thể đối xử với  như thế chứ?!”
Khanh Linh dường như đã hiểu  những thứ  vận chuyển tới đây bằng cách nào.
 là  được thích hợp cho lắm.
Cô im lặng  người nhìn Cố Vọng, Cố Vọng giơ tay lên, một viên Phật châu  nặng  nhẹ bắn lên cành cây của Tiểu Kim Uyên.
Cành của nó nháy mắt thu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/522.html.]
Cố Vọng cười như  cười nhìn nó, cực kỳ tốt tính hỏi: “Ta đối xử với ngươi thế nào hả?”
Nga
Sau một thời gian dài thì cơn ác mộng của Tiểu Kim Uyên lại trở về, nó vùi đầu vào vòng tay Khanh Linh ấm a ấm ức  trả lời.
Sáng nay nó vừa mới thức dậy đã thấy cái động này trở nên rộng lớn, còn  kịp ngạc nhiên thì đã bị tên cẩu nam nhân này kéo  làm tráng đinh, vận chuyển  nhiều đồ đạc, còn hỏi đối xử với nó thế nào nữa chứ?
Tuy nó chỉ vận chuyển một , nhưng nó vẫn là một đứa con nít đó!
Khanh Linh lại cho rằng những thứ này đều do Tiểu Kim Uyên chuyển đến, nàng vô cùng áy náy, bèn cúi người bế nó lên,  đến bên cạnh ngồi xuống: “Nào.”
Nàng vốn ̣nh đưa phần điểm tâm sáng của mình cho Tiểu Kim Uyên, lại phát hiện Cố Vọng đã chuẩn bị bộ đồ ăn cho ba người.
Kinh ngạc giây lát, Khanh Linh cong cong khóe môi, đưa phần nhỏ nhất tới trước mặt Tiểu Kim Uyên.
Tiểu Kim Uyên cảm thấy thỏa mãn: “Vẫn là ngươi tốt nhất.”
Khanh Linh: “Đây là Cố Vọng chuẩn bị.”
Một miếng bánh bao ̣n trong họng, Tiểu Kim Uyên nuốt vào cũng  được mà nhả  cũng  xong, hơn nửa ngày mới giả bộ như   thấy, vùi đầu tiếp tục ăn đồ của mình.
Ăn xong mấy thứ này, Khanh Linh  dạo một vòng trong ‘căn nhà’ vừa tỉnh dậy đã rực rỡ này của mình.
Kỳ thật nếu  phải Cố Vọng thì nàng cũng sẽ biến nơi này thành dáng vẻ mà mình thích.