Trước đây nàng cảm thấy mình chỉ là một người khách qua đường, sớm muộn cũng phải , những thứ này cũng chỉ là vật ngoài ,  cần quá để ý.
 bây giờ nàng đã trở , ngày   biết còn  sống ở đây bao nhiêu năm tháng, đương nhiên  để bản   thoải mái vui vẻ.
Nàng nói thích là thích thật.
Chung cư ở tổng cục đều rập theo một khuôn khổ, Khanh Linh chỉ xem ở đó như một nơi mình có thể chợp mắt nghỉ ngơi.
 chỗ ở hiện ̣i này, những Chiếu Minh Châu  như thể chiếu thẳng vào lòng nàng, đáy lòng tựa như phát  ánh sáng.
Thậm chí còn ́ch  một  gian khác cho Tiểu Kim Uyên, bên trong bày một cái giường nhỏ tinh xảo,  giường nhỏ đang đốt huân hương, mùi thơm nhè nhẹ tràn ngập toàn bộ hang động, thật giống như một ‘ngôi nhà’.
Đây là thứ mà Khanh Linh  từng có được.
Nàng  đầu nhìn Cố Vọng bên cạnh, nói khẽ: “Cám ơn.”
Biểu cảm  mặt  làm giả được, nàng đúng là thật sự vui vẻ.
Cố Vọng còn  kịp vui vẻ theo nàng thì chợt  người này hỏi tiếp: “Chi hết bao nhiêu tiền,  trả  cho ngươi.”
“…”
Hắn giơ tay lên, vừa ̣nh vỗ nhẹ lên đầu Khanh Linh nhưng lại thả xuống,  khẽ một tiếng: “Ta  thiếu chút tiền đó.”
Đúng vậy, người như hắn luôn ̀i đại khí thô.
“Vậy ngươi thiếu cái gì?”
Nga
Lời vừa  khỏi miệng, Khanh Linh mơ hồ có chút hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/523.html.]
Quả nhiên, Cố Vọng chỉ mỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt  có thêm rất nhiều thứ.
Có điều miệng lại nói: “Không phải chừa chỗ cho  ? A Linh có lòng tốt giữ  ,  bỏ tiền  là đạo lý hiển nhiên.”
“Sao hả, chẳng lẽ A Linh muốn tiêu tiền cho  ?”
Cái miệng   ai   .
Khanh Linh im lặng chốc lát  nói: “Cũng được.”
Lần này Cố Vọng  bị nàng làm cho ngẩn ,  đó đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, dời ánh mắt .
Khanh Linh cảm thấy hắn có chút là lạ,  chỉ  đổi vẻ bề ngoài mà những chỗ khác dường như cũng đã  đổi.
Không giống như lúc trước, hở chút lại động tay động chân với nàng, luôn nhìn chằm chằm vào nang, bây giờ hắn đã thực sự rút mình về giới hạn phù hợp, hết sức quy củ.
“Hôm nay ngươi…  khác.”
Cố Vọng ừ một tiếng: “Khác chỗ nào?”
Khóe mắt hắn  thấy một cánh tay duỗi đến, cái tay  nhẹ nhàng chỉ vào cổ hắn: “Chỗ này.”
Sau đó lại chuyển qua mắt hắn: “Chỗ này.”
Cuối cùng, ngón tay Khanh Linh khựng  một chốc  chuyển qua lồng ngực hắn: “Hình như ở đây cũng khác.”
Cố Vọng hờ hững híp mắt , cúi đầu  đầu ngón tay đang đặt  ngực mình: “Chỗ này?”
“Ngươi  chút kỳ lạ.” Khanh Linh nói: “Trước đây ngươi  phải như thế.”