Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Thẳng đến khoảnh khắc  thấy Khanh Linh, Lâm Ngân Chi mới phát hiện trong tâm tư của  còn  thêm mong mỏi được gặp nàng.
Y ghen tỵ với Cố Vọng, ghen tỵ bên cạnh hắn  một người mà bất kể chuyện gì cũng nguyện ý giữ gìn , trong lòng trong mắt đều là hắn.
Bàn tay dừng  trong hư  hồi lâu, Lâm Ngân Chi cũng   cảm giác gì, nhưng lúc  y lại thu tay về, bởi vì từ đầu tới cuối Khanh Linh  từng  nắm lấy.
"Khanh Linh." Giọng y  trầm xuống: "Hắn  nhập ma."
Khanh Linh gật đầu: "Ta biết."
"Ý của  là," Lâm Ngân Chi  nàng: "Nếu là  thì  sẽ  để cho ngươi bị thương."
"Thế nhưng,  liên quan gì tới ngươi." Khanh Linh khẽ chớp mắt, "Đó là nhiệm vụ của ,   trách ai."
"Đa ̣ ý tốt của ngươi." Dừng  một thoáng, nàng nhẹ giọng thắc mắc: "Ta cảm thấy, chúng  hẳn là  quen  đến mức  thể  theo ngươi."
Nga
Lâm Ngân Chi day nhẹ ấn đường, y cảm thấy   biểu đạt đủ ý tốt, nhưng lại  biết phải mở miệng  .
Một lát , đôi đồng tử đen nhánh của Lâm Ngân Chi  trầm xuống, cụp mắt: "."
Rồi  đó lại nhẹ giọng : "  quen biết ngươi cũng  muộn hơn hắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/531.html.]
Khanh Linh: "Gì cơ?"
Bất chợt, kiếm trong tay Lâm Ngân Chi vang lên tiếng ong ong, y biến sắc, chỉ là ngay lúc rút kiếm xoay , y  chắn  mặt Khanh Linh để bảo vệ nàng.
Mà kiếm của y cũng bởi vì va chạm với Phật châu phát  một tiếng rít chói tai.
Khanh Linh từ phía  Lâm Ngân Chi thò đầu , chỉ thấy Cố Vọng một tay đang điểm  đầu, một bàn tay khác xoay chuyển mấy viên Phật châu, hiển nhiên là mấy viên vừa bị bắn ngược về .
Tầm mắt Cố Vọng rơi  cái đầu đang thò  của Khanh Linh: "Lại đây."
Khanh Linh kéo Tiểu Kim Uyên muốn  qua, lại bị Lâm Ngân Chi giơ tay ngăn chặn.
Y  nghiêng đầu qua, vẻ mặt lạnh lẽo, ngay cả giọng  cũng lạnh xuống: "Đã  còn nhiệm vụ, ngươi nên  cuộc sống của riêng ."
Lúc   y phục của Lâm Ngân Chi  mùi thơm mát lạnh, giống như bị cả người y tẩm nhiễm, giọng điệu  chuyện cũng  giống lúc trước, càng  cảm giác xa cách hơn.
Bình thường người  tu vi cao thâm hầu như đều  loại cảm giác m.ô.n.g lung .
Khanh Linh   kinh ngạc,  ngờ tu vi của y lại tăng nhanh đến vậy, nhưng nàng cũng  nán   lưng y lâu.
"Có lẽ   hiểu lầm gì đó." Khanh Linh : "Ta  chung với hắn."
Lời trong lời ngoài Lâm Ngân Chi đều vì muốn tốt cho , Khanh Linh cũng  phải  biết tốt xấu.