Dứt lời, hắn nhanh chóng  thẳng  dậy, thu tay , rút về khoảng cách an  của : "A Linh, hôm nay xem như xé bỏ."
Hắn nhướng mày, chậm rãi : "Ngày   được ở chung một chỗ với  nữa, nếu để  bắt gặp,   thể sẽ rất tức giận."
Hắn  vết đỏ  cổ Khanh Linh mà nàng cứ   xóa , ý vị thâm trường : "Một khi cơn giận nổi lên,  lẽ sẽ  nàng sợ hãi đấy."
Khanh Linh giương mắt, khẽ nhíu mày: "Chàng thế  là đang uy hiếp  ?"
Cố Vọng ̣n một , bật cười: "Là đang thương lượng với nàng."
"Sao hả, trước khi nàng suy nghĩ rõ ràng, chẳng lẽ còn  cho phép  nếm thử chút mùi vị?"
Khanh Linh: "…"
Nàng quả thực vẫn  thể lý giải .
Nàng  đầu, nhếch miệng  .
Nga
Cố Vọng cười khẽ một tiếng, chợt  người  nhỏ giọng : "Cho phép một chút."
Cố Vọng: "…"
Hắn im lặng cắn răng,   ngoài.
Ban đêm, Khanh Linh  một tiếng ngủ ngon  trở về chiếc giường của ,  lẽ là giường Cố Vọng mua rất thoải mái, mấy ngày nay nàng ngủ  sâu.
Đương nhiên nàng cũng  biết,  người lại ngựa quen đường cũ đứng trước giường của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/535.html.]
Cố Vọng dựa  đầu giường, đầu ngón tay quấn lấy tóc nàng, nhè nhẹ quấn tóc nàng  tóc    gở ,  đó  quấn ,  hề thấy nhàm chán.
Sau một lúc lâu, hắn nghiêng  vùi   cổ Khanh Linh,  cổ Khanh Linh bôi  ít thuốc mỡ,  một mùi thuốc Đông Y.
Lúc  mắt đen của Cố Vọng  biến thành màu đỏ,  khẽ ngửi mùi thuốc , vậy mà lại cảm thấy thơm.
Hắn cười khẽ một tiếng, môi dán lên vị trí nọ, nhỏ giọng : "Nha đầu ngốc."
Nói thì  như thế, nhưng lần  hắn  hề dùng sức, chỉ là một hồi lâu  mới rời .
Lần  hắn nhanh chóng   ngoài, nhưng  trở về giường của  mà  thẳng  khỏi hang động, rời khỏi Cấm Nhai.
Mà ở trong khu rừng khô cách Cấm Nhai  xa,  sớm  một  ảnh màu trắng đứng thẳng ở đó.
Lâm Ngân Chi  thấy động tĩnh,  đầu lại.
Chỉ trong nháy mắt, một viên Phật châu lập tức bắn thẳng tới tròng mắt của y.
Lâm Ngân Chi nhanh chóng tránh , cầm kiếm xẻ viên Phật châu  thành hai nửa.
Cố Vọng bước từng bước tới gần, tà áo màu đỏ lộ  dưới trăng tàn khiến người   sợ hãi: "Không phải    rồi , nàng là người của ."
Lâm Ngân Chi áo trắng như tuyết, giọng lạnh như băng sương: "Nàng  phải vật sở hữu."
"Ngươi  nên kêu nàng  về." Lâm Ngân Chi  hắn: "Nếu  trở về rồi,  sẽ  để nàng ở bên cạnh ngươi nữa."
"Ngươi  xứng.".