Lúc Cố Vọng  chuyện giọng điệu  nhẹ, giống như lời thì thầm chỉ thuộc về hai , cũng chỉ  cho một  nàng .
Lúc  trong đôi mắt đỏ au của  chỉ phản chiếu bóng hình nàng.
Không thể phủ nhận, Khanh Linh thích loại cảm giác đầy lòng đầy mắt đối phương đều là  .
Tựa như  một , bất kể thế nào cũng chỉ dõi theo nàng.
Trước khi Khanh Linh rời khỏi tổng cục  nghĩ, nếu như thoát khỏi cái gọi là nhiệm vụ , thoát khỏi mớ  phận lung tung lộn xộn , đến đây  vì mục đích gì, thì nàng và Cố Vọng sẽ sống chung với hình thức như thế nào.
Liệu nàng còn quan tâm đến chuyện Cố Vọng  thương nữa ?
Thì  cũng sẽ .
Nàng  chút hốt hoảng.
Lúc nàng còn đang thẫn thờ, Cố Vọng  nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng: "A Linh…"
Khanh Linh  hồn, khẽ : "Cố Vọng, sinh tử là một chuyện  lớn."
Cố Vọng im lặng, nặng nề  nàng.
Khanh Linh   thêm nữa, nàng vỗ nhẹ  lưng Tiểu Kim Uyên.
Tiểu Kim Uyên lập tức phun Phật châu , cuối cùng cũng tỉnh .
Nó  nhịn  trừng Cố Vọng,  mò mẫm dò xét mạch đập của   lẩm bẩm: "Nếu   A Linh,   thèm quan tâm đến ngươi ."
Kỳ thật đa phần thời gian Cố Vọng đều   so đo với Tiểu Kim Uyên, bây giờ  nó  thế  hiểu   khiến  vui vẻ.
" , nhờ phúc của A Linh." Hắn , "Thật ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/545.html.]
Tiểu Kim Uyên bày  vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi  bệnh ?"
Bị thương mà còn  ?
Cố Vọng  xích  phía ,  sát  gần nàng nữa, nhưng ánh mắt vẫn khoá chặt lấy Khanh Linh: "Có liên quan tới A Linh thì cái gì cũng ."
Hắn chỉ sợ là ngay cả một chút quan hệ cũng  .
Khanh Linh đối diện với ánh mắt của ,   vì  nàng  cảm thấy thích ánh mắt như .
Màu đỏ  nhiệt liệt.
Nga
Nàng  rời mắt, bình tĩnh : "Ta    kiểu liên quan ."
Cố Vọng cất tiếng : "Biết ."
"Sao  thế ?" Tiểu Kim Uyên mò mẫm, cảm thấy  đúng: "Sao   thương nặng như  chứ?"
Khanh Linh nhíu mày.
Cố Vọng lơ đễnh : "Nặng thế nào?"
"Tâm mạch đều  chấn thương, kiếm ý   mạnh." Tiểu Kim Uyên khó hiểu : "Giao chiến với ai mà  thể đánh ngươi  thương thành như ?"
Mặc dù   thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế.
Dựa  tu vi của Cố Vọng bây giờ,   thể    thương thật  thể khinh thường.
"Vậy ?" Cố Vọng chống cằm,  thẳng  Khanh Linh, kéo dài giọng : "Hèn gì  cảm thấy đau, thì  là  thương  nặng."
Đuôi mắt  hếch lên, con ngươi lấp lóe nhiều thêm chút mê hoặc: "A Linh,  đau."
Tiểu Kim Uyên: "Ngươi…  thể  chút tự giác của   thương  ?"