Khanh Linh nhạy cảm phát hiện, con rắn độc  giống như đang thả cô ,   như cũ thăm dò ở xung quanh nàng.
Cố Vọng  đăm chiêu hỏi: “Ngươi   gạt   trả giá đắt   ?”
Khanh Linh: “Ân?”
“Thôi.” Cố Vọng xua tay,   tới nàng nữa, như thể  chút khó giải quyết,  thiếu kiên nhẫn : “Tạm thời cứ  .”
Khanh Linh nhíu mày: “Ngươi còn  trả lời câu hỏi của  mà.”
Cố Vọng   nàng: “Ừm?”
Khanh Linh: “Ngươi   ?”
Kiếm của Lâm Ngân Chi bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Động tác  chuỗi Phật châu  tay Cố Vọng cũng nhanh hơn một chút, cuối cùng dừng , lười biếng lườm cô: “Tạm thời  .”
Tạm thời…
Khanh Linh lặng lẽ thở phào một .
Nga
Hai     một hồi lâu, những tu sĩ bên cạnh thấy Lâm Ngân Chi vẫn  nhúc nhích,  chút nóng nảy: “Lâm đạo trưởng!”
Một tiếng   gọi mấy  tỉnh táo trở .
Ấn đường Lâm Ngân Chi khẽ nhíu , trong tay y vẫn đang cầm kiếm, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Mấy   đang  cách đó  gần, Cổ Vũ Yên và Lâm Ngân Chi đều   đoạn đối thoại giữa Khanh Linh và Cố Vọng.
Trên gương mặt lạnh lùng của Lâm Ngân Chi     biểu cảm gì.
Ánh mắt y đảo qua   Khanh Linh,  đó  về phía Cố Vọng: “Có thật  ?”
Cố Vọng nhếch môi, cuồng vọng tới cực điểm: “Hình như chuyện   liên quan gì tới chuyện   gi.ế.c ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/56.html.]
Khanh Linh: …
Tỉnh tỉnh ,  đang  ở  mặt ngươi là nam chính đó.
Nàng   đành lòng, vươn một tay  ngăn cản Cố Vọng: “Bây giờ ngươi còn đang  thương đấy.”
Cố Vọng thoáng ngạc nhiên: “Không  ngươi  về phía của  ?”
“Sao hả?” Hắn : “Giúp , cùng  gi.ế.c .”
Sao mức độ chấp nhận của ngươi bây giờ  cao tới như …
Khanh Linh cạn lời,  thể  thành thật mà nhắc nhở: “  đánh   .”
Cố Vọng nhướng mày: “Ồ? Các ngươi từng đánh qua ?”
Ai mà đánh thắng  nam chính cơ chứ…
Cho dù là đánh thắng thì y cũng  c.h.ế.t , nam nữ chính là nhân vật nòng cốt của một quyển sách.
Không  nam chính thì quyển sách  sẽ  còn tồn tại,  bộ thế giới trong sách sẽ  sụp đổ.
Nam nữ chính  thiên đạo che chở,  ai  thể  rõ về thế giới trong sách  hơn nàng.
“Không .”                                                          
Nàng lắc đầu: “   tự lượng sức .”
Sắc mặt Cố Vọng lạnh xuống, ánh mắt của  và Lâm Ngân Chi giao , môi mỏng lạnh lùng cong lên: “Chưa từng đánh thì    .”
Hắn cúi ,   tai Khanh Linh: “Ngươi cứ đánh , còn   ở đây.”
“Sư .”
Cổ Vũ Yên thấy thế cũng   yên,  lo lắng : “Muội cũng  thể giúp .”