Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
"A Linh…"
Lỗ tai Khanh Linh khẽ nhúc nhích, mặt  đổi sắc liếc  Cố Vọng ở bên cạnh, một tay  chắp   lưng, lưng ưỡn thẳng tắp,     chỗ nào khác lạ.
 tiếng A Linh   kéo suy nghĩ đang lửng lơ của nàng trở về.
Giọng  trầm thấp của Cố Vọng luôn lười biếng và ngâm nga kéo dài.
Có lẽ do  đó ở ảo cảnh Hoài Thành hai    vợ chồng giả,  nhất thời hứng chí gọi nàng A Linh.
Từ đó về , mỗi   gọi hai chữ A Linh luôn  một chút lưu luyến khó tả.
 bây giờ  khác, Khanh Linh cảm thấy hai chữ  dường như   gọi  cẩn thận.
Chỉ là,   như  nhỉ?
Lúc  Cố Vọng mới  đầu: "Sao thế?"
Nga
Không    là ảo giác  , giọng điệu của   giống hệt như  .
"Không  gì." Khanh Linh đè nghi ngờ xuống, đuổi kịp bước chân của lão nhân nọ.
Hiện tại lão nhân cũng  quá gấp gáp, ông  chậm rãi ung dung  tới, thỉnh thoảng còn  đầu  xem  phía   đuổi kịp  .
"Hằng năm đều  vô    đến thần thụ, mặc dù  thực tế   nhiều ngã rẽ thông tới thần thụ, nhưng vẫn  nhiều   lạc ở chỗ ,   vì  ?"
Tới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/595.html.]
Tuy   ưu ái   dẫn đường, nhưng tu sĩ vẫn  thông qua "chỉ điểm" khảo hạch của  dẫn đường thì mới  thể  lên con đường chính xác.
Khanh Linh nghĩ thầm,  lẽ đây là đang khảo nghiệm.
Trước đây Cố Vọng  từng tới,  lẽ là   khó  .
Mặc dù Khanh Linh nghĩ như , nhưng Cố Vọng ở bên cạnh vẫn  thấy đáp lời.
Lúc  lão nhân cũng   , mà là  sang Khanh Linh: "Tiểu hữu   ?"
Vô  đường rẽ thông tới thần thụ, đó là điểm cuối duy nhất,  mà vẫn    nhầm.
Khanh Linh chợt nhớ tới câu  của Cố Vọng  đó, "đạo khả đạo, phi thường đạo".
Ai mà  đến cùng là đạo gì  chứ?
Khanh Linh ngẫm nghĩ, nhẹ giọng đáp: "Đường  chân và đường trong lòng  nhất định  cùng một đường."
Lão nhân dường như  hứng thú: "Lời   như thế nào ?"
Khanh Linh: "Lòng là thứ thành thật nhất, trong lòng nghĩ gì, tự nhiên  chân  đó. Nếu như  rẽ nhánh,  dĩ nhiên sẽ  ngã khác."
Lão nhân    ha ha hai tiếng, thoạt  cũng    hài lòng: "Quả nhiên    lầm ."
"Thế tiểu hữu  cái gì? Nếu như thật sự đến  thần thụ."
Khanh Linh thành thật trả lời: "Cũng   gì cả, chỉ là hiếu kỳ nên mới tới xem thử."