Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Hơn nữa ngày  c.h.ế.t ở kiếp  chính là  lúc nước Cam Lạc đại loạn, Cố Vọng khi đó cũng   ký ức, còn  thì  chết.
Mỗi một điểm mấu chốt đều là Cố Vọng.
Cố Vọng cũng  Hồn Châu.
Vô Kỳ cảm thấy  gì đó  thông suốt, nhưng  nghĩ mãi mà  .
Cổ Vũ Yên vô thức : "Sư , chắc   là  của Ma Giới ."
Vô Kỳ  ngẩn : "Vũ Yên,  luôn vô thức  đỡ cho ."
Cố Vũ Yên há to miệng, nàng  chỉ   những lời  nghĩ trong lòng thôi.
Nàng  và sư   cùng  trải qua nhiều năm, sư  là  thế nào nàng   rõ,    thể nào  quan hệ với Ma giới.
Vô Kỳ thở dài, ôm nàng   lòng, dịu dàng : "Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện sắp sửa kết thúc , về   vẫn là sư  của ."
Cổ Vũ Yên rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong bóng tối nơi nàng    thấy, đáy mắt Vô Kỳ  nhiều hơn một tia hung ác nham hiểm.
Khác với  đó   lấy một bóng , lúc   đường   thêm nhiều tu sĩ, xem  đều   đến thần thụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/623.html.]
Dì Huệ liếc   thở dài: "Sao  trở thành như ?"
Khanh Linh nhớ  những gì bà   , trong quá khứ, bất luận là kẻ nào cũng  thể  đến thần thụ, nhưng   bắt đầu từ lúc nào, đến nơi đó  trở thành một chuyện khiến   kiêu ngạo,  lòng  thổn thức.
Nàng cũng   nên  gì, Dì Huệ  ý vị sâu xa  qua đó: "Nếu các ngươi   một lòng  đến du ngoạn, mà là tới chỗ , thì kết quả sẽ  ?"
Nghe  như thế, Khanh Linh  nhịn  liếc mắt  Cố Vọng ở bên cạnh.
Bản  nàng thì  , nhưng nếu là Cố Vọng chắc chắn  thể tới .
Nga
Ngẫm nghĩ, Khanh Linh vẫn dựa theo điểm xuất phát của  : "Không rõ lắm."
Dì Huệ hỏi: "Vì ? Vì bản  là Quỷ Tu, cho nên mới   loại suy nghĩ  đúng ?"
"Không ." Khanh Linh nghiêm túc suy nghĩ, ngượng ngùng : "Có thể là bởi vì bản  . Ta   lòng  vì thiên hạ thương sinh, cũng    nghĩ tới những thứ đó."
"Cho nên vẫn luôn cho rằng chỉ cần bản  sống  là  ."
Dì Huệ cảm thấy thú vị: "Cái gì gọi là sống ?"
"Muốn ăn thì ăn,  chơi thì chơi." Khanh Linh : "Làm chuyện mà bản  vui vẻ."
Nói xong, nàng  lặng lẽ  Cố Vọng bên cạnh: "Bên cạnh    đồng hành, như  là  ."
Nàng cảm thấy suy nghĩ  của  quả thực   phóng khoáng cho lắm, sợ   sẽ  Dì Huệ chê , cho nên  khỏi cúi thấp đầu.