Không  Lâm Ngân Chi,   Cố Vọng,  ban đầu y tên là gì?
Cố Vọng  cần cái tên đó.
Nga
Người đối diện tựa như sững sờ,     lúc là Cố Vọng,  lúc là Lâm Ngân Chi, nhưng  từng  ai hỏi  tên là gì?
Một ‘’ chân chính .
Qua thật lâu ,  như thể  hồn,  mỉm .
Hắn nhớ  quá khứ xa xưa, : "Lâm Canh Đình."
 ,  tên Lâm Canh Đình, một cái tên thuộc về chính ,   tên của  khác.
"Được." Khanh Linh ghi tạc trong lòng: "Tạm biệt, Lâm Canh Đình."
Khanh Linh dẫn  một vòng quỷ khí,  theo quỷ khí tìm Cố Vọng.
Lúc   nhất định đang  sốt ruột, suy nghĩ một chút, Khanh Linh vẫn dùng quỷ khí báo bình an cho  .
Trên đường ,  nào cũng đang  về hướng thần thụ, còn nàng   ngược dòng, điểm đến của nàng và điểm cuối cùng của  khác  nay đều   cùng một nơi.
Những tu sĩ  ngang qua đều ngạc nhiên  Khanh Linh  ngược  hướng  , nhưng bọn họ cũng  ngoảnh  bao lâu, chỉ thúc giục lẫn : "Mau một chút, mười hai canh giờ sắp sửa tới , chờ đến lúc Vân Gian Cảnh đóng cửa thì sẽ  đến kịp."
Sắp hết mười hai canh giờ  ?
Mười hai canh giờ  đến, tất cả huyễn tượng trong Vân Gian Cảnh đều sẽ biến mất, cuối cùng chỉ  Tống Đoan chủ trì đại lễ sẽ ở  tàng thần thụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/626.html.]
Nàng  đầu  thoáng qua, trăng  treo  ngọn cây, quả thật  sắp đến giờ, nhưng  liên quan, nàng cũng  cần những thứ cảnh tượng hảo huyền .
Nghĩ , Khanh Linh  đầu tiếp tục .
Chỉ là mới   vài bước,  thấy một bóng hồng y từ một đầu khác nhanh chóng lướt qua.
Bước chân nàng dừng ,  sang hướng đó.
Không đúng, Phật châu vẫn đang ở  tay nàng, phương hướng chỉ dẫn cũng   nơi đó.
Ý nghĩ   lóe lên trong đầu, một tiếng chuông vang vọng  bộ Vân Gian Cảnh.
Chỉ trong nháy mắt, cảnh sắc xung quanh đột ngột  đổi.
Huyễn tượng đang dần dần biến mất.
Khanh Linh nhíu mày, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Đầu ngón tay nàng chuyển một vòng: "Lên."
Vô  quỷ ảnh lập tức từ  lòng đất xông .
Chỉ là quỷ ảnh  mới xuất hiện,  cảnh xung quanh Khanh Linh  bỗng chốc  đổi, phát  tiếng sóng biển ùn ùn kéo đến, còn  mùi tanh  thể phớt lờ của nước biển.
Đầu ngón tay Khanh Linh run lên,  rõ bốn phía.
Nàng đang   một khối đá ngầm, bốn phương tám hướng đều là sóng biển cuộn trời, sâu  thấy đáy.