Cô  vẫn cái giọng ngọt như mía lùi trét độc dược:
 
“Chị ơi, đây là hoạt động công ích của cộng đồng, phối hợp là nghĩa vụ công dân. Không tham gia thì  quét mã khai báo chi tiết lý do, để tránh trường hợp trốn tránh trách nhiệm.”
 
  khẩy, đến bật  vì tức.
 
Từ bao giờ hiến m.á.u – một hành vi tự nguyện –  biến thành nghĩa vụ bắt buộc? Thế từ chối hiến là trốn nghĩa vụ ? Vậy chẳng lẽ sắp tới còn   kiểm điểm nếu  mua vé xem ca nhạc?
 
  kịp nổ tung thì cô   tự tiện… bước thẳng  nhà .
 
Không mời,  xin phép, cứ thế  .
 
“Chị  cách điền  ạ? Không  , để em hướng dẫn. Đây là trách nhiệm của bọn em mà.”
 
“Lý do   ghi ‘ khỏe’ chung chung  nhé,  cụ thể. Nếu  bệnh thì cung cấp giấy tờ bệnh viện.”
 
 trừng mắt, đầu óc như  bật tung nắp.
 
Chưa ai từng  nhà  mà trơ tráo kiểu . Mắt   cô  như đang  sinh vật ngoài hành tinh  nhảy  từ bồn cầu.
 
 chẳng còn sức để cãi.  chỉ  gọi công an đến bắt một kẻ đột nhập kèm triệu chứng hoang tưởng chức năng cấp độ nặng.
 
Thấy  im lặng  phản ứng, cô  tiếp tục đóng vai đáng thương:
 
“Chị ơi, xin chị nhất định ghi rõ lý do, nếu  bọn em  báo cáo lên cấp   . Chị  hợp tác thì bọn em khó  việc lắm!”
 
“Chị là công dân tuân thủ pháp luật mà, chắc  đến mức chống đối chứ?”
 
Ồ, thế là nâng cấp  đấy. Từ  đang  ngủ  quấy rầy,  phút chốc thành tội đồ cản trở quốc sách.
 
 lật mặt, bật :
 
“Báo cáo cái con khỉ! Cô tưởng  là cơ quan điều tra hả?    tù nhân để  thẩm vấn như .”
 
Cô  giật  rụt chân khỏi cửa, mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn cố rút bài tủ – nước mắt.
 
“Chị… chị đừng giận…”
 
  giận.  là đang  đập đầu  tường cho tỉnh  khỏi cái vở hài nhảm .
 
 móc điện thoại, chụp một phát ngay mặt cô :
 
“Cô yên tâm,   kiện miệng nữa .  gửi thẳng ảnh cô lên ban quản lý. Muốn đóng vai nạn nhân?  giúp cô diễn nốt.”
 
Cô  lập tức đổi giọng, nước mắt rơi lã chã như  mắng oan:
 
“Em xin , em   … nhưng xin chị đừng khiếu nại đồng nghiệp em nhé, họ vô tội, chỉ em sai thôi. Chị đừng vì chuyện nhỏ mà bịa đặt…”
 
 chán đến tận cổ, giọng băng lạnh:
 
“Cô  bước chân  nhà   xin phép,  đe dọa bằng đạo đức, giờ còn chụp mũ  là  bịa đặt. Cô còn định diễn thêm cảnh gì nữa?”
 
“Làm ơn biến khỏi cửa nhà . Còn  nào dám mò đến nữa,  gọi cảnh sát.”
 
Cô   thộn , ánh mắt ẩm ướt chực ,  mặc kệ, đóng cửa cái rầm, vang lên cả hành lang.
 
Thế giới cuối cùng cũng yên.
 
 ngã lưng xuống giường, tim đập thình thịch vì thiếu ngủ và  chọc điên, như  con voi  giày cao gót đang dậm trong lồng ngực.
 
 uống liền một cốc nước lạnh, mong nguôi  cái lửa giận còn âm ỉ trong ngực.
 
Thứ Hai,  lết cái  xác như zombie xuống bãi xe.
 
Tưởng  ngày mới, xui xẻo cũ chấm dứt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/da-lam-trau-cay-o-cong-ty-con-bi-bat-hien-mau-bien-het-cho-toi/2.html.]
Ai ngờ…
 
Chiếc ô tô đỏ rực đậu chắn ngay cửa  xe của ,  để   điện thoại,  kẽ hở để lách. Muốn  ? Đạp bay xe  ?
 
    rằng, bốc máy gọi thẳng ban quản lý:
 
“Xe   chắn. Ô tô màu đỏ, chắn luôn cửa . Mau gọi chủ xe đến dẹp gấp!”
 
“Vâng , chị cho em xin biển  xe…”
 
  xong, đầu dây  im vài giây,  nhẹ giọng:
 
“Dạ… là xe của nhân viên ban quản lý. Cô  mới , chắc  quen quy định…”
 
 gần như hét  máy:
 
“Chưa quen thì để  khác dạy hả? Mau bảo cô   dẹp xe.  sắp muộn !”
 
Một lúc , từ đầu hành lang, bóng  quen thuộc xuất hiện. Là cô .
 
“Chị ơi, xin  nha, em thật sự   đây là xe của chị. Em đang định lên xin  chị mà…”
 
  thẳng mặt cô : diễn tiếp , Oscar năm nay chắc chắn  suất.
 
Cô  mở cửa xe, lề mề như đang  clip slow motion.
 
  đồng hồ, nén giận:
 
“Nếu cô   lái thì để  lái hộ,    thời gian  đây xem cô múa rùa.”
 
Nghe , cô  bật  như  bạt tai:
 
“Chị coi thường em như thế là xúc phạm nhân phẩm đấy ạ!”
 
“Em   chậm chạp,  khéo léo, nhưng chị đừng vì thế mà dẫm lên lòng tự trọng của  khác…”
 
 cạn lời.   giúp dời xe mà  quy kết thành xúc phạm nhân phẩm?
 
Lúc , cánh cửa  xe mở . Một  phụ nữ khác bước xuống.
 
“Chào chị,  là phó chủ nhiệm ban quản lý khu phố. Có vài chuyện cần trao đổi.”
 
Ồ,  nhỉ. Sếp cô  núp sẵn trong xe. Lại định diễn vở “giảng hòa – bao che” chăng?
 
 im lặng, giọng phẳng như mặt bàn:
 
“Bà  ,  .”
 
Bà   :
 
“Chuyện hôm qua là  của chúng .  chị cũng , nhân viên  theo chỉ đạo, mục đích là . Chúng  đều là  hiểu chuyện, nên nhường nhịn một chút thì  chuyện qua .”
 
“Chúng   truy cứu chuyện chị  phối hợp. Mong chị cũng đừng khiếu nại nữa.”
 
“Dù … chị cũng  thực hiện nghĩa vụ công dân của …”
 
À,  là đến đây để đổ  khéo léo. Một câu , khéo léo nhét trách nhiệm  miệng .
 
  nhạt, giọng sắc như d.a.o cạo:
 
“Ban đầu   định  to chuyện.  giờ thì khác.   hợp tác vì lý do sức khỏe. Là nhân viên bà vô duyên, ép  quá đáng.”
 
“ từ chối hiến m.á.u – điều đó  phạm luật. Nếu đây là chính sách bắt buộc thì cứ đưa văn bản,  sẵn sàng  kiện.”
 
“Còn cô nhân viên , thái độ cư xử như  mà  giữ   việc, thì   tin ban quản lý  đủ năng lực quản lý cái gì hết.”