dài dòng:
 
“Tin nóng ‘nhân vật dị hợm của năm’  tự dẫn xác đến cửa nhà tao. Tao  chơi lớn.”
 
 kể sạch  chuyện, từ cú gọi ép hiến máu, đến cú chặn xe sáng nay. Đặc biệt nhấn mạnh câu “giả bộ cái gì chứ” của con ranh quản lý.
 
Đầu dây bên  im lặng đúng hai giây,  đó là tiếng rú như sấm nổ:
 
“Vãi nồi! Ép   hiến m.á.u giữa ban ngày ban mặt? Lại còn đòi giấy chứng nhận bệnh viện? Đ** m* nó đây là cái quái gì ? Gửi hết cho tao – ảnh, clip, chat, cái gì  là đưa hết!”
 
 khựng .  . Cái   chặn xe    clip!
 
  . Mai thể nào tụi nó cũng vác xác tới nữa. Lần   giăng sẵn bẫy, chỉ cần chúng ngu là sập.
 
 với Lâm Vi lên kế hoạch tỉ mỉ, còn gửi thẳng đơn khiếu nại tới hòm thư Ủy ban phường, ghi đàng hoàng tên hai nhân vật: cô nhân viên và bà phó chủ nhiệm mặt chuột.
 
Và đúng như  dự đoán – sáng hôm , con xe đỏ chó c.h.ế.t  chình ình chắn ngang lối  nhà .
 
Vừa ló mặt ,    tiếng chanh chua ném thẳng mặt:
 
“ xin  , cô còn  gì nữa? Loại như cô,  đường  xe cán c.h.ế.t cũng đáng!”
 
Ồ, ngọt thế nhỉ?
 
Cô ả quản lý gầm gừ như chó dại  chích ngừa, còn bà chị họ - phó chủ nhiệm -  , dựa  mà trợn mắt trợn mỏ theo.
 
“Cô ở khu , dám chống đối ban quản lý ? Nghĩ là sống yên   chắc?”
 
 thầm , lạnh toát. Chửi tiếp ,  đang đợi đây.
 
Tối qua   bật camera hành trình xe, giờ thu  full HD  hành vi mồm mép hỗn láo của tụi nó.
 
 nhếch mép:
 
“ từ chối hiến m.á.u là quyền cá nhân. Các   những ép, mà còn rình rập, chặn xe, đe dọa. Cán bộ quản lý mà hành xử y như xã hội đen.”
 
Cô  nhếch mép  khẩy:
 
“Mồm lắm thế, định thi công chức ? Nói còn hơn cả lãnh đạo.”
 
Bà phó chủ nhiệm lườm  từ đầu đến chân:
 
“Trẻ mà ngu, giọng thì hoa mỹ mà đầu thì rỗng. Cô đụng  chúng ,  hậu quả ?”
 
Cô  kéo tay bà chị họ, chuẩn  rút lui như kiểu  đổ dầu ăn khắp nhà  tính chuồn êm.
 
“Chị ,   thôi, để  chăm sóc kỹ nhà nó. Thông tin đầy đủ , đừng lo.”
 
  nhạt, bước tới chắn  mặt:
 
“Đi  vội thế? Còn  đóng vai đủ mà.”
 
Cô nhân viên lườm  tóe lửa:
 
“Muốn động tay động chân ? Ở đây  camera đó! Động thử coi   vả đơn kiện vô mặt cô!”
 
“Chồng chị họ  là lãnh đạo phường, cô dám đụng ,  cho cô  đường ăn mày luôn!”
 
 vẫn mỉm , chỉ tay  góc tường.
 
Từ đó, Lâm Vi – bạn   – bước , cầm theo điện thoại đang ghi âm.
 
“Xin giới thiệu, đây là phóng viên của báo thành phố. Những lời  ,  ghi hết. Chuẩn  nổi tiếng nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/da-lam-trau-cay-o-cong-ty-con-bi-bat-hien-mau-bien-het-cho-toi/4.html.]
 
Mặt hai   xanh như tàu lá chuối  bỏ quên trong tủ lạnh.
 
Lâm Vi là phóng viên kỳ cựu của tờ báo lớn nhất thành phố, tài khoản Weibo, Fanpage hàng trăm nghìn  theo dõi. Cô  từng bóc phốt từ cán bộ xã đến giám đốc sở. Loại mặt chuột như hai đứa ... chỉ là trò lót đường.
 
Lâm Vi còn điều tra  một vụ động trời: con quản lý từng ép cả bà bầu  hiến máu, đe dọa nếu  tham gia sẽ “báo lên phường”.
 
Ngay sáng hôm , đúng 10h, bài báo  đăng lên với tiêu đề đỏ chót như máu:
 
“Không hiến m.á.u thì chặn chỗ đậu xe? Quản lý khu phố ngang ngược đến mức nào?”
 
Ảnh chụp chỗ đậu xe  chắn, đoạn chat tag tên , ghi âm ép buộc, clip hai đứa mạt hạ lăng mạ  – tất cả đều  đủ.
 
Đặc biệt, chồng của sản phụ  cũng xuất hiện, bức xúc đến mức đòi kiện  tòa. Còn Lâm Vi thì dành hẳn một đoạn cắt cảnh bà phó chủ nhiệm khoe chồng  lãnh đạo phường, tung luôn lên tài khoản TikTok và Weibo kèm caption mỉa thâm như muối xát:
 
“Khoe quyền, lạm chức, xúc phạm  dân. Công vụ  trò mèo?”
 
Chưa đầy 30 phút, bài báo vượt 100.000 lượt , comment nổ như pháo Tết:
 
“Đây là ban quản lý  bang đòi nợ thuê?”
 
“Giấy chứng nhận hiến m.á.u là quyền cá nhân. Ai cho chúng quyền đòi?”
 
“Bà bầu mà cũng  tha? Đám  còn tính  ?”
 
“@UBND_XX định trốn luôn ? Lôi chồng lãnh đạo  mà bịt miệng dân ?”
 
Hashtag Ép Hiến Máu Chặn Xe Dọa Dân leo thẳng top 1 địa phương, tag chính quyền  spam đến mức tắt bình luận.
 
Trụ sở ban quản lý  dân mạng “dội bom” khủng khiếp. Điện thoại đổ liên tục, email khiếu nại tới tấp. Lúc , hai  con tinh thần  mới  mùi sống  nổi.
 
Chiều hôm đó, cô nhân viên vác theo một đống quà, mon men tới nhà , mặt mày tái mét:
 
“Chị ơi, em sai , em hồ đồ, em xin  chị…”
 
“Chị  bạn phóng viên gỡ bài giúp em  ? Em mới  , công việc  em cần lắm…”
 
 
“Người với  nên chừa cho  đường sống…”
 
  cô ,  nhẹ. Mắt cô sáng lên tưởng  tha.   nhếch mép:
 
“Cô  xin  vì cô sai. Cô xin vì   sắp c.h.ế.t chìm.”
 
“ sẽ  tha. Bởi vì loại như cô mà giữ  trong hệ thống thì chỉ khiến  dân thêm khốn khổ.”
 
Cô  tối mặt, run lên,  bất ngờ gào lên như phát điên:
 
“Tại   tha cho ? Cô   c.h.ế.t ?   g.i.ế.c cô!”
 
“Không cho  sống thì cô cũng đừng mong yên !”
 
Cô  gào lên như dại,  ném  bộ đống quà lỉnh kỉnh trong tay thẳng    – giỏ trái cây, túi bánh kẹo, hộp sữa đặc... tung tóe như đạn lạc.
 
Chưa kịp phản ứng, cô  lao đến bóp cổ  như thể hóa thành ác quỷ thật sự.
 
Tiếc , thứ cô    là –  từng học tán thủ suốt bốn năm đại học. Tuy giờ  thể  phần gầy hơn vì tăng ca triền miên, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, đặc biệt là loại ngựa hoang  dạy dỗ như cô .
 
 xoay , dùng một đòn khóa tay cực gọn quật cô  ngã gập xuống nền gạch, tiếng rên của cô   như tiếng kêu rên của nhân cách méo mó  bẻ gãy  đầu.
 
  dậy, thở bình tĩnh  rút điện thoại:
 
“A lô, 110  ?  báo án. Có  đến nhà  hành hung. Mong cảnh sát đến xử lý ngay.”