Mùa hè năm thứ ba  khi thành , cuối cùng  cũng mang thai.
Mấy ngày đó trời  oi bức  nóng nực. Vốn dĩ Tạ Tử Yến  từ đại doanh trở về  hơn mười ngày nghỉ phép, định đưa  đến trang viên  núi ở ngoại ô kinh thành ở vài ngày để tránh nóng. Ai ngờ sáng sớm thức dậy   thấy khó chịu, chóng mặt  nôn, mắt  sầm .
Chàng giật , vội vàng mời thái y.
Người đến là Ngô thái y. Bắt mạch hồi lâu, ông vẫn  ngừng cau mày lắc đầu. Tạ Tử Yến căng thẳng ,  nhịn  hỏi: "Ngô đại nhân, thế nào , phu nhân của  thế nào ?"
Ngô thái y  dậy chắp tay: "Chúc mừng Thế tử, lão phu bắt mạch thấy tám chín phần là hỉ mạch, chỉ  điều mạch tượng còn nông,  đợi mười ngày nửa tháng nữa mới  thể xác định."
Tạ Tử Yến sững sờ,  cũng sững sờ.
Mãi một lúc ,  mới phản ứng , vội vàng đến xem : "Chiêu Chiêu, chúng  sắp  con ! Ta..." Lại  sang Ngô thái y: "Đa tạ Ngô đại nhân!" Hắn  chắp tay  dẫn Ngô thái y  ngoài: "Còn  xin Ngô đại nhân  rõ những điều cần chú ý..." Lại đột nhiên nhớ ,  đầu  : "Chiêu Chiêu nàng nghỉ ngơi  ,  sẽ   ngay!"
Ta  gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng .
Con...
Bốn nha đầu đều  chúc mừng . Hạnh Nhi  ngoài thêm ,     với : "Thế tử đang hỏi thái y  chú ý gì đó, còn lấy giấy bút ghi  từng điều một."
Ta  nhắc nhở các nàng: "Thái y  vẫn  chắc chắn, đừng  cho  khác  vội."
"Vâng, nô tỳ hiểu  ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/da-tinh-lai-gap-vo-tinh/chuong-13.html.]
Đang  chuyện, Tạ Tử Yến với vẻ mặt tươi  bước , đưa tờ giấy trong tay cho Thanh Nhi: "Các ngươi đều học hỏi kỹ, cẩn thận một chút,"  nhanh chóng  xuống bên giường: "Chiêu Chiêu, nàng  chỗ nào  thoải mái ?"
"Hơi tức n.g.ự.c và chóng mặt,"    , "Đừng  với  và tổ mẫu vội nhé, thái y  vẫn  xác thực mà."
"Được,  nàng. Nếu  hỏi thì cứ  là  say nắng một chút." Chàng ngây ngô : "Chiêu Chiêu, chúng   con ."
"Ừm! Chúng   con ." Ta cũng .
Chúng   con .
Thật .
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
“Ta sẽ đối xử  với nàng, Chiêu Chiêu,” mắt  sáng lấp lánh  , “Ta sẽ đối xử  với nàng hơn ! Ta  nàng  ngần ngại, nhưng nàng hãy tin ,  sẽ   đổi ! Ta sẽ đối xử  với nàng cả đời!”
“Được,  tin .” Ta   , khẽ ôm lấy .
Dù là thời cổ đại  hiện đại, ai  thể đảm bảo là mãi mãi  chứ.  ít nhất  khoảnh khắc , giây phút  đưa  lời hứa đó,  tin rằng đó là xuất phát từ tấm lòng chân thật, thật sự  đối xử  với  cả đời.
Thế là đủ .
Cảm ơn , Tạ Tử Yến, cảm ơn  vì  chấp nhận một  như thế , một  rụt rè  dám trao  khi  còn đang lo sợ, sẵn lòng đến bên  mà  màng  mất.
Vậy chúng  hãy thử xem .
Xem thế giới  rốt cuộc  mãi mãi  .