Đã yêu thì không nên chậm trễ - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-08-12 01:21:30
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nỗi đau môi từ từ tan , trong lòng Lục Tinh chút thản nhiên, thầm nghĩ: Đã bao nhiêu năm , coi đây là trả thù cô ?
Bầu trời tối nay , ánh trăng sáng dịu dàng, trong góc tường ngây ngô một lúc mới thích ứng với sự mờ tối, thể thấy gương mặt và ánh mắt của đối phương. Phó Cảnh Sâm trong đôi mắt đen sâu thẳm của cô . Lục Tinh che miệng, mắt cô cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, Phó Cảnh Sâm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cô. Chợt tiếng bước chân ngang qua, Lục Tinh chút khẩn trương trợn tròn mắt, bọn họ núp ở góc tường như , cảm giác giống đang chuyện thế ?
Phó Cảnh Sâm khẽ dắt cô ngoài. Lục Tinh cảm thấy hai đường sửng sốt vô cùng, còn liên tục nghiêng đầu họ mấy . Cô tức giận ngẩng đầu trừng mắt , lỡ như dọa thì đây?
Sau khi về nhà, Lục Tinh tắm , tắm xong cô mặc áo len , ngoài ban công ánh trăng, hôm nay ngày 15, trăng sáng tròn. Phó Cảnh Sâm từ trong phòng tắm , bước tới đằng lưng cô. Lục Tinh , khẽ : "Hôm nay trời nhiều ..."
Anh hỏi: "Không lạnh ?"
Mặc dù là mùa xuân nhưng ban đêm vẫn lạnh, Phó Cảnh Sâm ôm lấy cô, ở thành phố B ít khi thấy bầu trời trong vắt thế , ôm chặt cô, bầu trời đầy ánh một tiếng: "Sao trời nhiều hơn nữa cũng quan tâm. Tinh Tinh (1), một ngôi ."
(1) Tinh Tinh là những vì .
Lời ... thật dễ ! Nụ môi Lục Tinh càng rạng rỡ hơn. Cô xoay trong n.g.ự.c , ôm lấy cổ kiễng chân hôn . Anh chịu sự chủ động của cô, chỉ cần mỗi cô chủ động, phản ứng nhiều hơn một chút thì thể nhanh chóng đốt cháy . Cơ thể đàn ông nóng bỏng dán chặt lấy cô, Lục Tinh ánh mắt , hối hận vì chủ động khiêu khích . Trên đôi môi của cô một chỗ thâm, chính là chỗ cắn lúc nãy. Phó Cảnh Sâm nhíu mày, hối hận vì sự xúc động khi đó, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Động tác mềm mại, cũng chỉ dừng ở bờ môi. Dây dưa đến tận giường, giơ tay cởi sạch quần áo của hai , cơ thể nặng nè áp xuống, tay từ n.g.ự.c chậm rãi xuống, dịu dàng kích thích chỗ mẫn cảm nhất. Tiếp theo, môi cũng theo tay xuống.
Cuối cùng, môi cũng đến chỗ tay đang đặt. Lục Tinh khẽ kêu lên, cơ thể theo bản năng cong lên, run rẩy, cả mềm như nước. Cô thở dốc, vài câu cầu xin . Phó Cảnh Sâm rướn dán chặt thể cô, thấp giọng , tiến sâu trong cô, kết hợp chặt chẽ. Ngày thứ hai Lục Tinh tỉnh dậy khá muộn, tối qua ngủ trễ, chơi đùa tới nửa đêm, hôm nay Phó Cảnh Sâm cũng rời giường mà ôm cô cho đến lúc cô tỉnh . Gió thổi lay động rèm ở cửa sổ, mang chút ánh mặt trời , Lục Tinh dụi dụi mắt, phát hiện đang cô. Cô ngượng ngùng cọ cọ n.g.ự.c , hình như cọ chỗ nào đó kì lạ...
Vội vàng lui một chút, cô nhỏ giọng thầm thì: "Sao ..."
Phó Cảnh Sâm bật : "Anh là đàn ông, phản ứng bình thường ?"
Lục Tinh đỏ mặt trầm mặc một lúc mới hỏi: "Mấy giờ ?" "10 giờ 20 phút ." Anh đáp.
"Có lâu ngủ đủ giấc ?" Cô cảm thấy hẳn là . Phó Cảnh Sâm cúi đầu cô: "Ừ, em ngủ nướng với em hả?" Lục Tinh bĩu môi, vỗ vỗ bả vai mấy cái: "Dậy thôi, em đói ..."
Cũng chỉ thời gian nghỉ ngơi mới thể ngủ đủ giấc, ngày thường , hai đều bận rộn, nào thời gian để ngủ nướng. Vào lúc ăn sáng thì muộn, ăn trưa thì khá sớm, nhưng lấp đầy bụng nên hai đành ngoài tìm một quán ăn xuống. Hai tay Lục Tinh ôm má ngoài cửa sổ, một lúc mới đầu : "Tối nay chúng câu cá , em thấy chỗ dì Thích cần câu đó."
Phó Cảnh Sâm nhướng mày: "Em câu ?"
Lục Tinh câu, cô lắc đầu: "Ở đó ít câu cá, chúng học hỏi một chút là ."
Phó Cảnh Sâm ý kiến: "Được, em thì chúng đó."
Ăn cơm xong, hai đến tiệm hoa mua ba bó hoa thăm mộ của cha và bà của Lục Tinh. Sau khi về, hai thuận tiện đến tiệm bán dụng cụ câu cá mua chút đồ, về nhà chuẩn một chút mang đồ bờ sông. Phó Cảnh Sâm cũng câu cá bao giờ, nhưng lúc ở tiệm dụng cụ câu cá, hỏi ông chủ, thấy khác thế nào thì liếc mắt theo. Lục Tinh hưng phấn xuống cái ghế nhỏ, chằm chằm mặt sông, chút lo lắng hỏi: "Anh xem chúng thể câu cá ? Vị trí cá ?"
Ông chủ bán dụng cụ câu cá với bọn họ, câu cá cũng nên để ý phương hướng, cùng một dòng sông, chỗ cá chỗ . Người bên nhiều, Phó Cảnh Sâm và Lục Tinh xa một chút, chọn chỗ câu cá tương đối yên tĩnh. Dáng vẻ Phó Cảnh Sâm bận rộn điều chỉnh cần câu, "Có cá cứ đợi lát nữa sẽ thôi." Chỉnh cần câu xong, kéo một cái ghế cạnh Lục Tinh, chờ cá cắn câu. Lục Tinh dựa đầu vai , trong lòng cảm giác nhẹ nhàng, bình yên và hạnh phúc. Không nhịn khẽ hát mấy câu, đột nhiên thấy đối diện bờ sông bóng , hành động chút lạ, cô khó hiểu lên tiếng: "Người đó gì ? Hình như đang khảo sát địa hình."
Đối diện bờ sông cũng khá xa nên rõ diện mạo của đối phương, nhưng Phó Cảnh Sâm lời , ngẩng đầu một cái liền cau mày: "Em đợi một chút, gọi điện thoại."
Lục Tinh cho rằng xử lý việc công ty nên vội thẳng : "Vâng, em canh cần câu cho."
Phó Cảnh Sâm gọi điện thoại mất mười mấy phút, Lục Tinh nghi ngờ đầu, thấy khá xa nên cô rõ đang gì. Cần câu bỗng dưng nhúc nhích, tiếp theo bắt đầu căng lên, Lục Tinh ngẩn khẽ kêu lên: "Có cá ."
Vội vàng nắm chặt cần câu, tay trái của cô mới tháo thạch cao lâu, vẫn khôi phục nên dám dùng sức, cô dồn bộ sức lên tay . Đang loạng choạng thì Phó Cảnh Sâm từ phía nắm lấy cần câu: "Để ."
Lục Tinh cũng buông tay, đầu một cái, còn chìm đắm trong sự hưng phấn khi đầu tiên câu cá: "Có cá thật , chúng may mắn quá."
Phó Cảnh Sâm khẽ với cô, bỏ cá trong thùng đựng, lấy mồi câu mắc cần đặt cần câu xuống. Lục Tinh hưng phấn chằm chằm con cá , một con cá khá lớn. Bọn họ may mắn, hơn năm giờ chiều câu tổng cộng bốn con. Lục Tinh mấy con cá, chút buồn rầu, ngày bọn họ về , cô cá câu xong thì thể nuôi , suy nghĩ một lúc mới : "Chúng tặng hai con cho nhà Hân Nhiên ."
Phó Cảnh Sâm dọn dẹp đồ đạc xong thì nhấc thùng cá lên: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/da-yeu-thi-khong-nen-cham-tre/chuong-67.html.]
Nói là , hai đến nhà Diệp Hân Nhiên, cha Diệp Hân Nhiên giữ họ ăn cơm, Lục Tinh và Phó Cảnh Sâm cũng từ chối nên ở đó ăn cơm tối. Từ nhà Diệp Hân Nhiên , Lục Tinh và Phó Cảnh Sâm đang đường, trong lòng nghĩ đến việc ngày gì đó, Phó Cảnh Sâm... hình như hành động gì...
Hai ngày nay mặc dù cô nhưng trong lòng gấp gáp, mong chờ. Cô ngẩng đầu Phó Cảnh Sâm, bĩu môi. Buổi tối khi trở về, bây giờ cô thể nhịn nữa đành hỏi: "Anh định cầu hôn em ?"
Phó Cảnh Sâm nhíu mày: "Ai chuẩn ?" Anh : "Không đợi nữa ?"
Lục Tinh nháy mắt một cái, hừ một tiếng: "Ai đợi chứ! Em chỉ hỏi một chút thôi..."
Nếu đưa cô đến chỗ gì? Nhất định là âm mưu . Lục Tinh cảm thấy đang cô, buồn phiền đập một cái chạy lên tầng, Phó Cảnh Sâm sải chân bước mấy bước tóm , từ phía ôm ngang cô, bước nhanh lên phòng ngủ ở tầng ba. Sáng ngày thứ hai, Lục Tinh ban công duỗi cơ thể mỏi nhừ, cúi đầu xuống, hình như thấy âm thanh gì. Không Phó Cảnh Sâm . Đang nghĩ đến thì thấy ở đầu đường cách đó xa một đàn ông cao lớn lọt tầm mắt của cô, tay là bữa sáng. Lục Tinh bật , về phòng, cô lấy cái váy màu kem mà cô đặc biệt mang đến từ trong ngăn kéo .
Lục Tinh suy nghĩ suốt một ngày, cũng đoán Phó Cảnh Sâm sẽ cầu hôn cô thế nào, chịu , cô cũng hỏi nhiều. Chỉ sợ một trong đời sẽ kinh ngạc vui mừng. Đến buổi tối, Phó Cảnh Sâm mặc âu phục, vô cùng trang trọng, Lục Tinh , cúi đầu trộm. Phó Cảnh Sâm cong môi, dẫn cô tới xe, mở cửa xe: "Lên xe ." Lục Tinh rõ còn hỏi: "Chúng ?"
Phó Cảnh Sâm : "Đi hóng gió."
Lục Tinh thành tiếng: "Được đấy."
Ban đêm thị trấn nhỏ thể so với thành phố lớn, yên lặng, nhất là đường nhiều xe cộ, cần lo lắng sẽ tắc đường. Lục Tinh mở cửa sổ xe, thấy mặt trăng tròn vành vạnh nơi chân trời bao la bát ngát, cả một bầu trời đêm đầy , giống như một bức tranh . Phó Cảnh Sâm chạy chậm , Lục Tinh đầu liếc , hai một tiếng. Xe chạy một vòng, cuối cùng tới bờ sông. Phó Cảnh Sâm dẫn cô qua, đột nhiên Lục Tinh khẩn trương, lòng bàn tay chút mồ hôi. Cô thể cảm thấy gần đó , nhịn nghiêng đầu một chút, giày cao gót chân vấp một cái, Phó Cảnh Sâm nhanh tay nắm lấy eo cô, cô một cái trực tiếp bế cô lên.
Chỗ đèn đường, phía là mặt sông lăn tăn gợn sóng, phản chiếu mặt trăng tròn vành vạnh , bốn phía cây xanh bao quanh, ánh đèn màu bạc chiếu xuống , phủ thêm một tầng hào quang mỏng nhạt, dường như đang đưa cô một thế giới nguyên thủy, chuyên tâm điêu khắc những hình ảnh bên trong. Lục Tinh lặng lẽ bốn phía, hình như những âm thanh đó biến mất, yên tĩnh. Phó Cảnh Sâm dừng bước, dịu dàng cô.
Ánh mắt của giống như những vì rực rỡ, cô Phó Cảnh Sâm, môi khẽ cong lên, cô vùi đầu n.g.ự.c , ôm cổ và giao tất cả thứ cho . Gió mùa xuân lướt qua hai , mang theo hương hoa nhàn nhạt, tai trái của Lục Tinh tựa n.g.ự.c , tiếng tim đập mạnh mẽ, giọng trầm thấp đầy quyến rũ vang lên: "Tinh Tinh, nhắm mắt ."
Lục Tinh cong môi, ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Vài phút , hai chân cô chạm đất, hương hoa càng nồng đậm hơn. Phó Cảnh Sâm cô mặt , thực thì cũng khẩn trương, là kiểu đàn ông lãng mạn, nếu dựa theo tính tình của , đại khái sẽ trực tiếp kéo cô đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận, quyết định mối quan hệ luôn. Cô nhất định sẽ đồng ý, nhưng dám bảo đảm, lúc cô nhớ tiếc nuối . Anh để cô tiếc nuối.
"Có thể mở mắt ?" Cô khẽ , dịu dàng hỏi.
Phó Cảnh Sâm mỉm , đưa tay che tai cô cúi hôn môi cô. Lục Tinh chút mơ màng, lông mi khẽ giật giât nhưng mở mắt . Anh che tai cô, nâng khuôn mặt cô lên, càng hôn càng dùng sức. Lục Tinh thấy tiếng vang nhỏ, từng tiếng nổ "Đoàng" vang lên, đôi mắt đang nhắm chặt bỗng cảm giác sáng lên, giống như trong bóng tối chợt xuất hiện ánh đèn , kích thích cô mở mắt , đập mắt là cả bầu trời sáng rực tràn ngập pháo hoa. Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, kinh ngạc há hốc mồm, Phó Cảnh Sâm dịu dàng cô.
Lục Tinh xoay bốn phía, kinh ngạc phát hiện đang ở giữa một biển hoa. Cô đếm hết rốt cuộc bao nhiêu loại hoa, hình như Phó Cảnh Sâm mang cả vườn hoa đến đây đặt quanh cô, bảo cô ngửi thấy hương hoa nồng đậm như thế. Cô hít một thật sâu, cô bốn phía xong ngẩng đầu bầu trời đầy pháo hoa, trong phút chốc bầu trời đêm vốn tĩnh mịch chiếu sáng rực rỡ. Cô ngắm đến ngây .
Phó Cảnh Sâm vuốt ve gò má cô, nhẹ nhàng bên tai cô: "Thích ?"
Lục Tinh mím môi, ánh mắt cô ươn ướt, cô dùng sức chớp chớp mắt, trong lòng dâng lên sự cảm động và mãn nguyện, cô đầu với : "Thích, giống như đang mơ ."
Lại nhịn xoay xung quanh, chỉ sợ sẽ bỏ sót điều gì đó. Đột nhiên Phó Cảnh Sâm siết c.h.ặ.t t.a.y cô, cô đầu , thấy từ từ quỳ xống, từ trong túi áo vest lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, khuôn mặt tuấn bầu trời pháo hoa rực rỡ chiếu sáng, ánh mắt dịu dàng thẳng cô: "Tinh Tinh, em bằng lòng vợ chứ?"
Chiếc nhẫn đẽ bỗng tỏa sáng đến mức chói mắt, Lục Tinh che miệng để kiềm chế bản hét lớn, nghiêng đầu bốn phía, thấy ai cả, bộ thế giới dường như chỉ còn và cô. Cô cúi đầu : "Anh lên em mới cho ."
Phó Cảnh Sâm mỉm , lời lên, đưa mắt cô chờ đợi câu trả lời. Lục Tinh chằm chằm khuôn mặt của , nhớ đến nhiều chuyện qua, hai mươi mấy năm , đầu tiên cô gặp là ở thị trấn , khi đó bọn họ đều còn là những đứa trẻ. Nhớ đến thời thiếu nữ của , bản lén lút thầm mến , nhớ tới lúc thừa nhận cô ngủ say mà xúc động lấy nụ hôn đầu của cô, nhớ nhẫn tâm tiễn cô ...
Nhớ câu hỏi của : Em bằng lòng vợ chứ?
Lục Tinh đưa tay ôm cổ , nhẹ nhàng đáp: "Em gả cho , từ lâu ."
Cô những đóa hoa nở bốn phía, qua nhiều năm, đóa hoa trong đáy lòng cô giống như một bộ phim điện ảnh, nhanh chóng nở rộ tỏa . Cô bé sáu tuổi mặc chiếc áo bông nhỏ màu đỏ từ căn nhà một tầng ở phía đối diện tới, ghé đầu trong sân của căn nhà nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Mọi đốt pháo ?"
"Phải." Dì Thích khẽ , trả lời cô.
"Cháu thể đốt pháo với ? Nhà chúng cháu pháo hoa, bà pháo hoa là đốt tiền, chúng cháu tiền, nhưng cháu thích ngắm pháo hoa."
"Giống như trời sẽ xuất hiện nhiều... nhiều... ngôi ! Như cha ở trời thể thấy cháu ."