Đặc công xuyên không: Duyên phận oan gia - Chương 119: Thanh Đông Kích Tây

Cập nhật lúc: 2025-08-18 03:46:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên ngoài khách điếm vài canh gác, trong màn đêm dựa tường, chú ý thì chẳng thể thấy bọn họ. Thấy chim bồ câu bay , liền tung một cái bắt lấy nó.

Sáng sớm ngày thứ hai, thức giấc từ sớm, bên ngoài khách điếm đợi sẵn mấy cỗ xe ngựa. Nhiếp minh chủ bố trí việc đó, thấy Lâm Tiêu một bên, chút bất đắc dĩ, “Điện hạ, Điện hạ dù cũng là chủ một cung, xin đừng du thủ hảo nhàn như ?” Mọi đều bận rộn mà.

“Ai da dăm ba chuyện vặt, cứ để minh chủ ngươi sắp xếp là , vẫn tỉnh ngủ.” Lâm Tiêu ngáp một cái.

Nhiếp minh chủ cạn lời, một quốc quân lười biếng đến thế , Nam Ninh quốc liệu hủy hoại trong tay ? Trời tờ mờ sáng, từ ngoài thành gánh gồng gánh gác thành, bến tàu phía Đông ít thuyền chở hàng cập bờ đang dỡ hàng, giữa các thuyền hàng đậu hai chiếc thuyền khách hai tầng, trông khá xa hoa. Đây chính là thuyền Nhiếp minh chủ chuẩn cho Thái tử và Thái tử phi, Lệ Phi và Thượng Quan phu nhân sự dẫn dắt của Âu Dương Yên lên một trong đó, thuyền chia hai tầng, tầng là của Thái tử phi Âu Dương Yên, tầng là của Lệ Phi và Thượng Quan phu nhân, nội thất thuyền trang hoàng xa hoa, khắp nơi đều thể hiện sự dụng tâm của chuẩn . Âu Dương Yên là một tiền thế kim sinh đều từng chịu khổ, cũng cảm thấy Nhiếp minh chủ quả thực quá khách sáo, thực cần bận tâm đến .

“Điện hạ ở thuyền khác ?” Thuyền rời bến cảng, tụ tập boong tàu tầng hai dùng bữa sáng, Thượng Quan phu nhân cuối cùng cũng nhịn hỏi miệng.

Âu Dương Yên liếc nàng một cái, trong lòng hiểu rõ. Cô nương theo Thái tử ngoài, hiếm khi gặp Lâm Tiêu chuyện hòa nhã với các nàng, e rằng trong lòng nhen nhóm chút hy vọng. Nàng mỉm uống một ngụm cháo, “Điện hạ chút việc cần kíp, thể cứ ở cùng nữ nhân hậu viện mãi, cũng điều đến đây đó.” Vừa tỏ vẻ giận dỗi.

Thượng Quan phu nhân lập tức dám gì nữa. Lệ Phi nhàn nhạt liếc Âu Dương Yên một cái, suy nghĩ về lời thật giả của Thái tử phi. Lệ Phi xuất thế gia, từ nhỏ nhận giáo dục giống thường, nàng là thông tuệ. Thời gian dài như , nàng thấy rõ Thái tử đối xử với Thái tử phi khác thường, thái độ đó e rằng dù tìm khắp bách tính bình thường của Nam Ninh quốc cũng tìm thấy một nào khác thể sánh bằng. Làm thể đuổi nàng đến đây? Vậy, nguyên nhân gì khiến Thái tử phi đến đây? Nàng chợt rùng , liếc Thượng Quan phu nhân một cái, Âu Dương Yên, lẽ vài lời, nàng nên rõ với Thái tử phi.

Phòng của Thái tử phi ở tầng hai rộng rãi, là một dãy phòng. Bình thường Âu Dương Yên thường ở gian ngoài sách ngắm cảnh. Cứ thế, một ngày trôi qua yên bình. Đến tối, bữa ăn, Tử Y đến báo, Lệ Phi cầu kiến.

Âu Dương Yên khẽ , vẫn là nàng đến, cũng khá tinh mắt. Lệ Phi bước thấy Thái tử phi đang mỉm , trong lòng chợt giật thót, liền quỳ xuống.

“Có chuyện gì? Mau lên!” Âu Dương Yên tiến lên đỡ nàng dậy.

“Cầu điện hạ xá tội, quả thật phát hiện Thượng Quan phu nhân điều bất thường, nhưng nàng là để cho một con đường lui... Thiếp hiểu rõ... Cầu điện hạ xá tội!”

“Ta , lúc ngươi là thật?”

“Thiếp từ khi gả Thái tử phủ, liền dám hai lòng, chỉ khá thiết với Như Phi. Chúng một lòng vì Thái tử, gần như từng liên lạc với gia đình , xin Thái tử phi điều tra rõ ràng!” Vừa liền 'phịch' một tiếng quỳ xuống.

Âu Dương Yên đỡ nàng, mà xoa cằm trầm ngâm, “Vậy ngươi thấy gì?”

“Bình thường hề tiếp xúc với Thượng Quan phu nhân, chỉ là những ngày ngoài , và nàng thường cùng cùng về, nhiều lúc cùng ở chung một phòng, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy thấy giường bên cạnh ai. Hôm đó tò mò dậy tìm kiếm, nàng phát hiện, hỏi nàng đang gì? Nàng chỉ là truyền tin về nhà, trách mắng nàng , nàng chúng một đường truy sát, vô cùng hiểm nguy, nàng chỉ cầu viện, cho chúng thêm một con đường sống. Còn đợi tiếp ứng sẽ báo cho hai vị điện hạ, bảo đừng .” Lệ Phi chần chừ một lát, “Thiếp cũng từng nghi ngờ, nhưng...” cuối cùng vẫn bảo tính mạng .

“Ta , ngươi tự nhận phạt . Chuyện hỏi ngươi hôm nay, một câu cũng .”

điện hạ, bên Thái tử, lo lắng...” Lệ Phi lộ vẻ mặt đầy lo âu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dac-cong-xuyen-khong-duyen-phan-oan-gia/chuong-119-thanh-dong-kich-tay.html.]

“Yên tâm, Thái tử bảo vệ, ngươi cứ tiếp tục giữ vững Thượng Quan phu nhân, đợi chuyện êm xuôi, sẽ trò chuyện với ngươi.”

“Tạ điện hạ.” Lệ Phi phủ phục đất.

Đêm đó, Lệ Phi ghé thăm phòng Thượng Quan phu nhân, Thượng Quan phu nhân đang chuẩn lên giường ngủ.

“Ai, thật sự lo lắng cho điện hạ, cho nên cùng Thái tử phi bế quan bảy ngày chép kinh cầu phúc, cùng chúng ?”

“Thái tử phi bế quan chép kinh?” Thượng Quan phu nhân ánh mắt lấp lánh, lúc bế quan là ý gì?

“Phải đó, bữa tối điện hạ gọi qua, rằng và Như Phi đều cầu phúc ở tháp tế tự, nàng cũng chép kinh ở Thái Miếu lâu như , tiếp tục chép kinh, hỏi cùng . Ta đương nhiên nguyện ý cùng, dù chúng một đường hung hiểm như , cũng giúp gì nhiều, chỉ thể hướng về Phật tổ cầu nguyện mà thôi.” Lệ Phi chắp hai tay, niệm một câu Phật hiệu.

“Nếu điện hạ và tỷ tỷ đều chép kinh, đương nhiên sẽ cùng.” Thượng Quan phu nhân vội vàng đáp lời, “Chỉ là bảy ngày lộ diện quá lâu ? Thái tử điện hạ hoặc những khác lo lắng thì ?”

“Muội , sẽ bàn với điện hạ, xem thể hai ngày một chúng tụ họp dùng bữa .”

“Như thật , vất vả cho tỷ tỷ , nguyện chúng thể vượt qua cửa ải , hai vị điện hạ toại nguyện.”

Thế là từ ngày hôm , ba vị hậu cung của Thái tử bắt đầu đóng cửa ngoài, chép kinh cầu phúc. Đêm hôm đó, một con bạch ngọc từ trong thuyền bay , ám vệ chặn .

Hai ngày , vận hà nổi gió, chẳng hiểu thổi đến long trời lở đất. Hai chiếc thuyền khách xa hoa tách . Trong gió bỗng nhiên xuất hiện mấy chiếc thuyền nhỏ, bao vây kín mít một chiếc thuyền khách, kỹ đó chính là thuyền của Thái tử phi đang . Chiếc thuyền còn thì chẳng quản gì mà nhanh chóng bỏ chạy, khiến những thuyền nhỏ trợn mắt há hốc mồm.

“Có khi nào nhầm , ai Thái tử sủng ái Thái tử phi nhất?” Chẳng quản gì mà chạy mất, thế cũng gọi là sủng ái ?

“Chẳng lẽ tình báo sai sót?” Một khác tiếp lời.

“Tình báo do Thượng Quan tiểu thư đưa thể sai sót? E là mưu kế, cẩn thận!”

“Nhanh chóng phái đuổi theo chiếc còn , nếu thể vây bắt Thái tử thì đó là một công lớn.”

Những mười mấy chiếc thuyền nhỏ đều lên chiếc thuyền khách xa hoa, chuẩn bắt Thái tử phi. Trên thuyền chỉ còn hai ba chèo thuyền. Gần như trong chốc lát, đáy của mỗi chiếc thuyền nhỏ đều đục mấy lỗ, nhanh chóng chìm xuống. Các thuyền phu liều mạng cầu cứu, nhưng gió quá lớn nên thuyền khách rõ. Những thuyền phu rơi xuống sông phút chốc liền còn tiếng động, kỹ thì thấy thứ gì đó đang bơi lội trong nước, hướng về phía chiếc thuyền khách lớn.

Vẫn là quán khách nhỏ đó, cửa quán mấy cỗ xe ngựa đậu sẵn. Ngũ Tự cùng Ngũ Thánh đến từ sớm. Trong căn phòng Thái tử từng ở, Ngũ Tự đẩy cửa bước , “Điện hạ, chuẩn xong cả , thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Lâm Tiêu liếc Âu Dương Yên một cái, “Được, chúng xe ngựa vòng đường. Ba toán sát thủ xuất động hết chứ?”

Loading...