Đặc công xuyên không: Duyên phận oan gia - Chương 140: Mở màn tranh đoạt
Cập nhật lúc: 2025-08-18 08:47:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Âu Dương Yên ngờ cũng sẽ trải qua loại khó xử thường thấy nhất trong kịch truyền hình, thủ đoạn hành hạ trong hậu cung quả thực chẳng gì mới lạ. Nàng lơ đãng một lát hồn, thấy Hoàng hậu cố ý chỉnh đốn , vẫn cúi đầu quỳ xuống, “Là của nhi thần, nhi thần chỉ là ngờ Mẫu hậu một dùng cả bàn lớn như …”
Cả đại sảnh một mảnh tĩnh mịch, nha , thái giám đều nín thở, thầm nghĩ Thái tử phi là toi đời , dám Hoàng hậu như , sống c.h.ế.t đều là một vấn đề, nên nhanh chóng gọi ? Nếu án mạng, Thái tử và Hoàng đế e rằng cũng sẽ đoạn tuyệt, thiên hạ sắp đại loạn !
Âu Dương Yên thì chẳng thèm để ý, dứt khoát cắn răng tiếp, “Thế gian muôn vàn nỗi khổ, lương thực khó khăn lắm mới , nếu thể, vẫn là đừng nên lãng phí thì hơn. Chúng tuy ở trong hoàng gia, trời ưu ái, nhưng nếu thể tất nỗi khổ của trăm họ, thì thể tấm gương cho thiên hạ, mưu cầu phúc lợi cho vạn dân?” Nàng đoạn liền ngẩng đầu lên, thẳng Hoàng hậu.
Hoàng hậu thật sự ngờ Âu Dương Yên chiêu một bước, hơn nữa lời đường hoàng chính trực như . Lời hôm nay mà truyền ngoài, thiên hạ sẽ đồn đại về nàng như thế nào? Dị tượng ngày hôm qua khiến bàn tán xôn xao , tuy nàng vẫn bên ngoài đồn thổi , nhưng chắc chắn lời ý . Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm cô nương tầm thường, e rằng thật sự thể giữ nữa.
Cùng lúc đó, khí triều đường cũng vô cùng căng thẳng. Đêm hôm , phần lớn quan viên Lễ Bộ và Khâm Thiên Giám đều tống giam, sáng hôm lên triều, Hoàng đế liền hạ chỉ bãi chức Lễ Bộ Thượng Thư. Tội danh còn hết, mấy vị lão thần kêu trời kêu đất ngắt lời. Mấy quỳ đất hận thể m.á.u nhuộm ba thước, nước mắt đầm đìa, sống c.h.ế.t Lễ Bộ Thượng Thư lao khổ công cao nhường nào, đại điển thành công , dù vì lý do thời tiết mà mấy viên mãn, nhưng đó vốn là điều thể kiểm soát, ý trời biến hóa khôn lường, của Lễ Bộ và Khâm Thiên Giám.
Hoàng đế sắc mặt lạnh hẳn , “Vậy là của ai, của Trẫm ?”
Dưới điện ai đáp lời, vì họ là của Hoàng hậu. Lại lão thần mấy hôm họ cũng từng thỉnh giáo các bậc thầy thông hiểu thiên văn, đều ngày đó là thời tiết , còn việc vì đột nhiên biến đổi, e là trời cao cảnh báo. Nếu Hoàng thượng một mực c.h.é.m g.i.ế.c mà màng đến cảnh báo, đó mới là tai họa của Nam Ninh.
Lâm Tiêu thầm nghĩ Hoàng đế còn chỉ mong Nam Ninh gặp tai họa nữa là, quản nhiều chuyện như gì, lúc thể đè nén tiếng lòng dân mới là quan trọng nhất. Chàng liếc Tam Hoàng tử một cái, hai tâm đầu ý hợp, , “Phụ hoàng nếu lúc đại khai sát giới, sẽ khiến sứ thần các nước thế nào? Các sứ thần vẫn còn ở trong cung, lúc g.i.ế.c , e là sẽ khơi dậy tranh chấp.”
Tam Hoàng tử cũng , “Nam Ninh tuy binh hùng tướng mạnh, nhưng chống liên thủ của vài thậm chí mười mấy tiểu quốc. Biên quan vẫn đang yên , quốc khố cũng đủ để chống đỡ vài trận chiến hao tốn thời gian dài, xin Phụ hoàng hãy suy nghĩ kỹ càng.”
Hoàng đế nheo mắt, Người đương nhiên chuyện xảy đêm qua đều là chủ ý của mấy , bọn họ dám công nhiên đối nghịch với Người, thì Người cũng cần khách khí nữa. “Nam Ninh là một đại quốc cường thịnh, Trẫm tin, mấy tiểu quốc đó còn dám gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dac-cong-xuyen-khong-duyen-phan-oan-gia/chuong-140-mo-man-tranh-doat.html.]
Triều đường vốn đang ồn ào bỗng chốc trở nên tĩnh mịch tiếng động, ai ngờ Hoàng đế thốt câu , bởi vì đây lời mà một Hoàng đế nên . Hoàng đế đây sẽ , ngay cả Tiên Đế cũng thể. Bởi vì đây là một câu vô trách nhiệm, trong đó còn cả sự dỗi hờn. Hoàng đế thể nào dỗi hờn, thì cố ý như , cho nên, vốn định phát động, chiến tranh ?
Lâm Tiêu tuy nghĩ đến điểm , nhưng ngờ trực tiếp đến , các đại thần cũng như dọa sợ, nhất thời ai lời nào. Trong lòng mấy vị hoàng tử ngừng chìm xuống, Hoàng đế đây là định phá gia , cũng hẳn là phá gia, mục đích của vốn là tiêu diệt Nam Ninh quốc, cho nên đây là bước đầu tiên thực hiện.
“Phụ hoàng Người là, nghiêm túc ?” Lâm Tiêu phá vỡ sự tĩnh mịch, khẽ hỏi.
Hoàng đế ngẩn , nhất thời đáp. Người rõ ý đồ Lâm Tiêu lúc hỏi như , liệu là hố cạm bẫy, đợi Người nhảy . Người quả thực nghĩ như , nhưng cũng lúc thể đáp như thế. Hắn chỉ mong mấy quốc gia liên thủ đối phó Nam Ninh quốc, lén lút chuyển giao một phần tài nguyên quý giá của Nam Ninh cho Đoan Hoàng Quốc , chỉ cần đánh thêm một trận nữa, Nam Ninh cơ bản sẽ gượng dậy nổi. Hắn nôn nóng thấy ngày đó, nhưng cũng khi ngày đó đến, vẫn sống. Trên triều đường tuy là lớn nhất, vốn dĩ cũng là lớn nhất, tưởng thể gì thì , nhưng mấy giáo huấn, hóa Hoàng đế cũng thể gì thì , vẫn đối phó với các đại thần, đối phó với các thế lực khác, rõ ràng là Hoàng đế mà, tại sống nhu nhược đến ?
Khi hỏi câu đó, Hoàng hậu của dường như thở dài một , bằng ánh mắt chút lạnh lẽo. Hắn , nàng âm thầm cho , hợp Hoàng đế. hợp thì chứ? Người phụ nữ vẫn luôn ngây thơ cho rằng đến đây là để thể sống , thể mây thao túng chuyện, nàng còn mơ mộng sẽ giúp con trai nàng lên ngôi, nhưng nào , đến là để hủy diệt triệt để Nam Ninh quốc, quốc gia dù đến mấy, cũng là quốc gia của .
Giờ phút ngẩn triều đường, các triều thần điện lặng lẽ . Hắn một xung động, hạ lệnh kéo tất cả những phía c.h.é.m đầu, cứ thế một dứt điểm tất cả. điều đó chắc chắn , cho dù cưỡng ép g.i.ế.c c.h.ế.t những , Đoan Hoàng cũng nhất định lên ngôi, tiểu quốc còn thực lực như , còn hỗ trợ vài năm nữa. Thế nhưng mấy năm sống quá ấm ức, nắm triều đường trong tay , các triều thần phía đều vô điều kiện lời , cho nên, bây giờ lúc phát hỏa. Thời gian lâu như , Lâm Tiêu là kẻ dầu muối thấm, cho nên tay từ Thái tử phi. Còn Tam Hoàng tử, thật quá lo lắng, dù Hoàng hậu là ruột của , chỉ là nhất thời chấp nhận việc mãi thoái vị, chỉ cần thỉnh thoảng cho một chút hy vọng, là thể mua chuộc .
Hoàng đế một mặt trong lòng toan tính, một mặt khẽ xoa dịu, “Trẫm chỉ , Nam Ninh vốn dĩ cũng yếu, đương nhiên, nếu bất đắc dĩ, nhất định đừng phát động chiến tranh. Trăm họ gặp nhiều khó khăn, chúng nên lấy dân trọng. nếu kẻ khác ức hiếp, đó tuyệt đối thể chấp nhận .”
Các triều thần thở phào nhẹ nhõm, Hoàng đế , “Trẫm cũng thời tiết biến hóa khôn lường, nhưng khánh điển ngày hôm qua là do Lễ Bộ và Khâm Thiên Giám cùng bàn bạc đưa , ngày bọn họ tính tính , mà vẫn thể tính sai, điều khiến Trẫm nghĩ thế nào, bá tánh thiên hạ nghĩ thế nào? Trẫm thể thông cảm, nhưng bá tánh thể hiểu ?”
Một tràng lời lẽ hoa mỹ đường hoàng như , ngược khiến Lâm Tiêu với con mắt khác. Rõ ràng cứ nghĩ kẻ giả mạo là một thô lỗ, nào ngờ còn chút suy nghĩ, thế là cùng với mấy vị lão thần khác, quỳ xuống, “Lời Phụ hoàng lý, bọn họ quả thực , nhưng tội đến mức chết, kính xin Phụ hoàng khoan dung tha thứ.”
Thái tử dứt lời, chúng thần liền phụ họa, tất cả trong triều đường đều quỳ xuống. Hoàng đế nhất thời cưỡi hổ khó xuống.