Đặc công xuyên không: Duyên phận oan gia - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-08-16 10:06:26
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sắp dùng bữa , Phụ hoàng Thái tử ca ca ?” Cửu Hoàng tử nghiêng đầu hỏi một cách lanh lảnh.

“Thái tử ca ca con nhiều việc lắm, con tưởng y giống con suốt ngày chỉ chơi ?” Hoàng đế liếc Thái tử một cái, ánh mắt chút thiếu kiên nhẫn.

1.Các phu nhân tiểu thư cách đó xa dù rõ từng câu từng chữ, nhưng từ sắc mặt của Hoàng đế cũng thể đoán đôi chút, trong lòng ai nấy đều tính toán, xem Thái tử quả thật sủng ái, địa vị nguy cấp.

Âu Dương Yên trong lòng khỏi khó chịu, vị Hoàng đế quả thật là, biểu lộ sự chán ghét rõ ràng đến thế, bày tỏ là cho Thái tử đường sống, thế nên, ban đầu Lâm Tiêu khỏi Hoàng thành tìm cứu binh, nàng lẽ nên hết lòng ủng hộ mới . Dù hoàng gia vì giang sơn cũng chẳng chút tình cốt nhục nào, còn thể tàn sát lẫn , phụ tử thì chứ? Huống hồ vị còn huyết thống tình với Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu còn kịp gì, Cửu Hoàng tử vui, “Vậy , nãy Thái tử ca ca còn đồng ý đưa con đến Đông Cung chơi, thể giữ lời? Vậy Thái tử ca ca đợi con, con ăn cơm xong sẽ cùng .”

Xung quanh im lặng như tờ, giọng của Cửu Hoàng tử lớn, các phu nhân tiểu thư đều thấy, bề ngoài vẻ như Thái tử sủng, Cửu Hoàng tử tìm cách gây khó dễ cho y. Vì Hoàng thượng cho Thái tử cùng dùng bữa, nên ý của tiểu Cửu là để y đợi ở bên cạnh, đợi ăn xong cùng . Hoàng đế dù ghét con trai đến mấy, cũng thể cho con lên bàn ăn, thế nên, Âu Dương Yên hiểu ý của Cửu Hoàng tử, Lâm Tiêu đương nhiên cũng , lời nào, chỉ mỉm với Cửu Hoàng tử.

Âu Dương Yên quyết định nữa lật đổ đánh giá đây về Hoàng cung, quả nhiên trong Hoàng cung ngây thơ vô tội, một đứa trẻ đến bảy tuổi cũng nghệ thuật chuyện. Cửu Hoàng tử ngoài mặt như đang hạ thấp Thái tử, nhưng thực chất đang giúp y, đứa trẻ quả thật hề đơn giản.

“Vậy Cẩn Dực con cứ ở dùng bữa , con còn nhỏ nữa, việc gì thì đừng cứ tìm tiểu Cửu chơi mãi, nó mới lớn chừng nào chứ.”

“Dạ, tạ Phụ hoàng dạy bảo.”

Ha ha, Âu Dương Yên trong lòng uất ức, vị Hoàng đế ngu xuẩn đúng là thiên vị đến tận Thái Bình Dương , Thái tử oan uổng mà c.h.ế.t y mặc kệ, đến cả con trai ruột của cũng nhận , mắt mờ cả thì cũng nên thoái vị thôi. Với thái độ " thiên vị cũng thiên vị" , Âu Dương Yên quyết định nếu Hoàng đế rơi tay nàng, nàng tuyệt đối sẽ nương tay. Là một đặc công, nàng vẫn vài thủ đoạn tự bảo vệ , chỉ là đây tâm tính d.a.o động, từng dùng đến mà thôi. Lúc , vì thái độ của Hoàng đế, nàng đột nhiên càng thêm kiên định quyết tâm, nàng và Lâm Tiêu là hai hiện đại, một là đặc công một là đại đạo, đầu óc đều thường, họ nhất định thắng. Không chỉ thắng, còn khiến lũ ngu xuẩn mắt tròn mắt dẹt.

“Thôi , các khanh cứ tiếp tục thưởng thức, Trẫm còn việc, sẽ dùng bữa cùng các khanh nữa.”

Giữa một tràng cung tiễn, Hoàng đế nhẹ nhàng rời , khi còn liếc Thái tử một cái, Âu Dương Yên, gì, ánh mắt vẫn lạnh băng. Âu Dương Yên và Lâm Tiêu , Lâm Tiêu đột nhiên trong lòng khẽ động. Chẳng hiểu vì lý do gì, ánh mắt nàng dường như càng thêm kiên định. Từ khi hai bày tỏ tình cảm, vẫn luôn một gánh vác chuyện, luôn cảm thấy Âu Dương Yên thích hợp với Hoàng cung, dù miễn cưỡng cung, lẽ chẳng bao lâu nàng sẽ chịu nổi mà rời . ánh mắt của nàng khiến cảm nhận , nàng dường như hạ quyết tâm ở bên . Niềm vui ngập trời ập đến, khiến nhất thời thể trấn tĩnh .

“Này, ngây đó gì?” Âu Dương Yên thấy đều bọn họ, dám tiến lên cũng chẳng dám gì, thầm nghĩ bọn họ đều đang đợi Thái tử , vị Thái tử , cứ nàng mãi mà ngây .

“À, đột nhiên nhớ vài chuyện, các vị phu nhân xin cứ tiếp tục thưởng cúc , nửa canh giờ chúng sẽ đến Ngự Hoa Viên dùng bữa.” Thái tử kéo Âu Dương Yên một cái, kéo Cửu Hoàng tử đến, hiệu cho hai vị công chúa dẫn tiếp tục về phía .

“Thái tử ca ca cùng chúng con ?” Trường Lạc công chúa vẻ mặt mong đợi.

“Vẫn còn chút việc cần xử lý, phiền hai vị Hoàng .” Sau khi đoán ý nghĩ của Âu Dương Yên, còn tâm tình thưởng cúc? Hắn tin Âu Dương Yên cũng tâm tình, dù ở thời đại của , từ “cúc hoa” … “Khụ khụ!” Có chút ngượng ngùng.

“Thái tử ca ca cảm lạnh ?” Cửu Hoàng tử nắm lấy vạt áo của Thái tử, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi.

“Con ma lanh .” Thái tử véo má , “Sau như mặt nữa, con tưởng Phụ hoàng , dám phạt con ?”

“Vậy là Phụ hoàng quá đáng , tiểu Cửu giúp Thái tử ca ca.” Giọng mềm mại của Cửu Hoàng tử khẽ lầm bầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dac-cong-xuyen-khong-duyen-phan-oan-gia/chuong-35.html.]

“Những lời trắng trợn ngoài.”

“Dạ.” Cửu Hoàng tử liếc Âu Dương Yên, “ Yên tỷ tỷ ngoài.”

Âu Dương Yên Cửu Hoàng tử nhỏ nhắn như một cục bột, đột nhiên vẻ đáng yêu của đánh trúng, nhịn cúi xuống ôm lên, chọc chọc má , mềm mại vô cùng. Nàng nuốt nước bọt, “Trẻ con thì lo chuyện trẻ con thôi, đám lớn đều ngoan ngoãn, tranh giành qua ý nghĩa gì chứ, chúng để ý đến họ.”

Lâm Tiêu một bên mỉm bọn họ, cảm thấy cảnh tượng thể hơn.

“Đi ?”

“Hả?” Nghe thấy Âu Dương Yên hỏi, kịp phản ứng.

Âu Dương Yên cạn lời, đầu óc tuyệt đối vấn đề, quyết định của nãy thật sự chứ? Thỉnh thoảng cực kỳ đáng tin cậy! “Ta hỏi, lúc chúng ? Đây là trong cung, mau tỉnh táo !” Đừng dùng cái ánh mắt thèm thuồng đó !

“Ta đưa nàng dạo một chút, sắp đến giờ dùng bữa .”

Âu Dương Yên hít sâu một , gật đầu, thằng bé mập nặng, nhưng ôm khá thích tay.

“Để bế giúp nàng?” Lâm Tiêu vươn tay, đỡ lấy Cửu Hoàng tử.

Cửu Hoàng tử liếc một cái, liếc Âu Dương Yên một cái, so sánh hai , đầu sang một bên, rõ ràng là bế.

“Ê thằng béo con , bế con thì chứ?”

“Thái tử ca ca đáng ghét, con béo!” Cửu Hoàng tử bĩu môi, ôm lấy cổ Âu Dương Yên, vùi đầu lòng nàng.

Lâm Tiêu thấy liền sốt ruột, hai lời bế , Âu Dương Yên , “Ai tiểu Cửu béo chứ, một chút cũng béo, lớn vặn , Điện hạ đừng quá đáng quá nhé.”

“Này , thấy nàng bế thằng bé béo…” vất vả…

Cửu Hoàng tử béo, đầu lườm một cái, đột nhiên báo mà oa oa lớn, “Ghét ghét , con béo chỗ nào béo chỗ nào!”

Tiếng ngược khiến Âu Dương Yên giật , ngờ thằng bé nhạy cảm đến , thế ? Kết quả nàng cúi đầu xuống, khỏi bật , thằng bé đang giả, lén nàng. Âu Dương Yên bật khúc khích, “Thôi , gào lên như , tiếng lớn thế còn gọi Phụ hoàng con đến .”

Vừa dứt lời, thằng bé mập ngừng , Lâm Tiêu lúc mới nhận , thằng bé đang giả vờ , “Thôi , trêu con nữa, con béo béo, lớn vô cùng, là nhất trong chúng .”

“Không , Yên tỷ tỷ nhất.” Thằng bé lập tức mày rạng mặt tươi .

Ba đùa giỡn, phát hiện phía một cánh cửa vòm nhỏ, đang lén lút bọn họ.

Loading...