Tiểu Lệ Hoa  từng  học, cho nên    câu  là: Người nghĩa khí thường là phường đồ tể,  tri thức thường là kẻ bạc tình.
Thật  bình tĩnh mà xem xét, cho dù Tiểu Lệ Hoa từng  học, chỉ e rằng lòng nghi ngờ cũng sẽ  đến  đầu Vương Ninh An một chút nào. Đó là bởi vì, thứ nhất danh tiếng của Vương Ninh An ở bên ngoài, thứ hai, hành vi việc  của ông , mỗi một lời  hành động, sự quan tâm ôn tồn của ông , quả thật  khiến   bất ngờ  thất vọng.
Cho dù  từng gặp vô   như Liên Kiều, mới ban đầu cũng   thấu bộ mặt thật của Vương Ninh An, còn tưởng quả thật là một quân tử khiêm tốn dịu dàng, may mà nàng  tỉnh ngộ sớm.
 Tiểu Lệ Hoa  rơi  trong lưới, nàng  liều mạng tiếp khách, lén lút tiết kiệm để dành  một ít đồ, đều phó thác hết cho Vương Ninh An giao cho nhà nàng ,  tiền nuôi dưỡng   còn nhỏ.
Vương Ninh An  phụ sự ủy thác,  nào gặp  Tiểu Lệ Hoa, cũng  với nàng  về chuyện trong nhà,   Tiểu Điển  thông minh, nếu như gặp  thầy giỏi, chỉ e rằng sẽ  tạo hóa khác.
Tiểu Lệ Hoa tin tưởng  nghi ngờ gì về chuyện , vô cùng thích thú,  càng tận tâm tận lực hầu hạ. Sau  Vương Ninh An  chủ động   đón Tiểu Điển đến thư viện tư thục của ông , đích  chỉ dạy Tiểu Điển, cũng bảo Tiểu Lệ Hoa đừng phô trương chuyện , để tránh liên lụy đến Tiểu Điển, Tiểu Lệ Hoa vẫn luôn  gì  nấy.
Liên Kiều : “Lúc  khi nàng   bán  thanh lâu tìm cách trốn  ngoài, từng gọi tên đứa trẻ đó, mới đầu   nghĩ đến việc Tiểu Điển trong miếu Bồ Tát là đứa trẻ đó,   càng nghĩ, càng cảm thấy mặt mày của Tiểu Điện  chút tương tự như Tiểu Lệ Hoa. Có một   hỏi riêng nàng , ai ngờ nàng  vô cùng cảnh giác, hỏi  vì  bỗng nhiên nhắc đến chuyện .”
Tiểu Lệ Hoa  giỏi che giấu, Liên Kiều lập tức   nàng   chuyện gì đó giấu diếm, bởi vì Tiểu Lệ Hoa từ chối  tiết lộ, Liên Kiều  kiên nhẫn, bèn : “Sao  mang cái bộ dạng như  giành mối  ăn với ngươi , cũng   xem ngươi  xứng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-10-2-kieng-ne.html.]
Tính tình của nàng  nổi lên, vốn    chuyện với Tiểu Lệ Hoa nữa, lúc    , trong lòng khẽ động, ma xui quỷ khiến  đầu : “Chỉ là bởi vì, gần đây  ở bên ngoài, trong lúc vô tình  thấy một đứa trẻ    tra tấn  đầy thương tích,  vặn cũng tên là Tiểu Điển,  bèn hỏi  một câu mà thôi. Không  thật sự là   của ngươi đấy chứ.”
Vốn dĩ Liên Kiều  Tiểu Lệ Hoa chọc tức, cho nên cố ý  như , nhưng Tiểu Lệ Hoa quan tâm lo lắng,  mà  bối rối, vội vàng hỏi Liên Kiều đứa trẻ đó trông  dáng vẻ gì.
Đương nhiên Liên Kiều lười  nhiều với nàng , Tiểu Lệ Hoa cầu xin hồi lâu,  hỏi  thấy đứa trẻ đó ở chỗ nào, Liên Kiều chỉ đóng cửa  để ý.
Sau    Vương Ninh An đến, trong phòng hai  truyền  tiếng tranh chấp, Liên Kiều kinh ngạc, xưa nay Tiểu Lệ Hoa đối xử đối Vương Ninh An như nô tài hầu hạ chủ tử, tình hình như , vẫn là  đầu tiên.
Không lâu  Vương Ninh An rời , Liên Kiều   quan sát, Tiểu Lệ Hoa  lóc kể  một  chuyện phó thác Tiểu Điển cho Vương Ninh An, Liên Kiều cũng mới hiểu hóa  lý do vì  nàng   thiết với Vương Ninh An như ,  ngờ  là vì thế.
Tiểu Lệ Hoa : “Vừa nãy  hỏi Vương , ông  trách  suy nghĩ lung tung,  bảo  đừng   khác châm ngòi ly gián,  Tiểu Điển đang yên đang lành  theo ông ,  khẩn cầu ông  cho  gặp Tiểu Điển một , ông   trở mặt,    tin ông , còn    dứt khoát mặc kệ luôn. Tỷ tỷ,  nên  thế nào đây? Tỷ  bụng  cho , đứa trẻ tỷ  thấy đó trông như thế nào? Nhất định…   là Tiểu Điển nhà , đúng ?”
Liên Kiều đột nhiên  đổi sắc mặt, nàng   tâm tư cỡ nào chứ, lập tức   chuyện  điều kỳ lạ, mà đứa trẻ nàng   thấy , mười phần thì  tám chín phần chính là Tiểu Điển.