Lưới trời lồng lộng
 như đêm thẩm vấn Liên Kiều xong, hai  A Huyền và Viên Thứ Kỷ   qua, ngày hôm  tái thẩm Vương Ninh An, quả nhiên tình hình đúng như dự đoán.
Sáng sớm hôm nay, Viên Thứ Kỷ dậy sớm, xử lý hai phần công vụ, đột nhiên   từ bên ngoài đến báo, mấy vị  sĩ bản địa,  gửi danh  đến cửa,  là bởi vì Thứ sử mới đến nhậm chức, cho nên đến yết kiến.
Viên Thứ Kỷ  hề thích xã giao, huống hồ đang  việc, cho nên chỉ bảo  thu danh  ,  công vụ quấn , ngày khác sẽ gặp các vị phụ lão .
Vừa mới lệnh   từ chối, Ngô Thành bước , thì thầm bên tai Viên Thứ Kỷ hai câu, : “Vừa   ở bên ngoài, ở cửa trong lúc vô tình    đến, thì  những  đến hôm nay đây,  chỉ là vì đón gió tẩy trần cho đại nhân thôi , bọn họ đều là chỗ quen  cũ của Vương Ninh An, chỉ e là  tiếng gió, đến để biện hộ.”
Trong lòng Viên Thứ Kỷ khẽ động, xem hết một lượt danh  thu .
Mặt trời lên cao ba sào, gọi  dẫn Vương Ninh An tới hỏi chuyện. Vốn   lời khai nhận của Liên Kiều , xác nhận Tiểu Lệ Hoa chính là tự sát, huống hồ tất cả chứng cứ đều là Liên Kiều giả mạo, hiềm nghi của Vương Ninh An   rửa sạch, nhưng trong đó  liên quan đến một mắt xích là Tiểu Điển, vẫn là nghi vấn trùng trùng, ngược    thẩm vấn rõ ràng, mà mấu chốt hiện giờ, đương nhiên đều ở   Vương Ninh An.
Thế nhưng cũng đúng như hai  dự đoán, Vương  há  là  bình thường,   tâm tính xảo trá, mấy ngày  giam giữ ở trong ngục , trong lòng sớm  tính toán rõ ràng tất cả tình hình, huống hồ ông   thường trú mấy năm liền ở huyện Đồng,   thổ dân, hơn hẳn thổ dân. Những ngục  lao tử ,     chỗ  từ ông ,     khác nhờ vả, nên cũng âm thầm mật báo tin tức về tình hình thẩm án bên ngoài, vì thế càng ngày càng tiện nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-11-1-so-thich.html.]
Viên Thứ Kỷ hỏi Vương Ninh An, tạm thời  hề đề cập đến những chi tiết mà Liên Kiều thừa nhận, chỉ hỏi ông  vì  Tiểu Lệ Hoa chết, lúc đầu Vương Ninh An  chịu nhận, Viên Thứ Kỷ : “Ngày đó,  khi gặp ngươi Tiểu Lệ Hoa mới chết,  thêm lúc   tranh chấp của ngươi và nàng  là thật,  thể thấy cho dù thế nào cái c.h.ế.t của nàng  cũng  thể thoát khỏi liên quan đến ngươi, bổn quan kính trọng ngươi là một văn sĩ, danh tiếng ở nơi đây cũng , mới  chịu dùng hình,  đừng  mà ngoan cố  linh hoạt,   điều!”
Vương Ninh An  xong lời , mới thở dài một tiếng, : “Không  là tiểu nhân   điều, chỉ  điều chuyện    khó mà   khỏi miệng .”
Viên Thứ Kỷ quát: “Quân tử thẳng thắn vô tư, tiểu nhân sầu bi ưu tư(*), ngươi  từng  chuyện trái lương tâm, thì  gì mà  thể  với  khác?”
(*) Đây là câu  trong tứ thư của Khổng Tử: Người quân tử ung dung mà  kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà  ung dung. Người quân tử luôn thẳng thắn, vô tư. Kẻ tiểu nhân lúc nào cũng lo lắng, u sầu.
Vương Ninh An thở dài : “Đại nhân dạy dỗ chí , như ,  chỉ  là  .” Ông  dừng  một chút, : “Không giấu gì đại nhân, cái c.h.ế.t của Tiểu Lệ Hoa, chỉ e là thật sự   đại nhân  trúng , quả thật  liên quan lớn nhất đến .”
Ông  bỗng nhiên   loại lời , ngược   khiến cho Viên Thứ Kỷ  chút suy đoán  thông thấu.
Vương Ninh An : “Chắc hẳn những ngày  đại nhân  thẩm vấn Liên Kiều , cũng điều tra rõ ràng chi tiết tình hình của Tiểu Lệ Hoa , thật , Tiểu Lệ Hoa là một  đáng thương, nàng  còn nhỏ   bán  Thiên hồng lâu, trong lòng  nhớ đến   còn nhỏ trong nhà, đứa trẻ đó tên là Tiểu Điển, là một   thông minh lanh lợi,  khi  quen  với Tiểu Lệ Hoa,  nàng  ủy thác tín nhiệm, nàng  bảo  đến nhà nàng  chăm sóc nhiều hơn, tuy rằng tiểu nhân là cỏ rác, nhưng cũng      tình cảm, nên  đồng ý.”