Viên Thứ Kỷ thản nhiên liếc mắt  trong phòng, thấy Thập Bát Tử đang  thẳng tắp  t.h.i t.h.ể của Tiểu Lệ Hoa, nhưng   giống như một ngỗ tác đang cẩn thận khám nghiệm tử thi cho lắm, trái  càng giống như  điều kiêng kỵ,  thể bước tới gần t.h.i t.h.ể .
Viên Thứ Kỷ  lạnh: “Đứa trẻ đó chính là ngỗ tác của quý nha môn?”
Lục Phương : “Nha môn chúng  từ  tới nay vốn   vị trí ngỗ tác chuyên biệt, A Huyền vốn  tài nên tạm thời  thế  đó.”
Mặc dù phần lớn hệ thống chính quyền của nhà Đường noi theo nhà Tùy,  đầy đủ các quan văn võ, nhưng một  chức quan vặt vãnh bên   thường xuyên   đầy đủ, ví dụ như vị trí khám nghiệm , thứ nhất là vì công việc thấp kém  bẩn thỉu, thứ hai là vì   ai thông thạo chuyên môn, từ thời nhà Tùy, chức quan   bắt đầu lác đác   nên trò trống gì, đến thời nhà Đường cũng vẫn thiếu như thế, phủ nha ở các địa phương, nếu  một vị quan tài giỏi và nghiêm túc  lẽ sẽ tự tìm kiếm một  khám nghiệm, còn đa  các nơi đều là bổ khoái nhân tiện đảm nhiệm luôn nhiệm vụ .
Viên Thứ Kỷ cũng hiểu  điều , nheo mắt   thoáng qua Thập Bát Tử vẫn đang  yên  động đậy: “ mà, để cho một đứa nhỏ  đầy hai mươi tuổi gánh vác nhiệm vụ , khó tránh chó chút đùa bỡn nhỉ?”
Mặc dù Lục Phương  nổi giận, nhưng vì   lai lịch của Viên Thứ Kỷ, mấy nhân viên công vụ phía      khó chịu,    quát lên: “Ngươi  cái gì?”
 lúc , Thập Bát Tử ở bên trong đột nhiên xoay  ,  ánh đèn sắc mặt trắng bệch,    lời nào, chỉ vội vàng   ngoài.
Viên Thứ Kỷ bỗng phát hiện   mặt Thập Bát Tử  vết bầm xanh đen, lúc  ở bên ngoài, đêm tối như mực nên   để ý tới, lúc  tình cờ đối diện mới  thấy rõ ràng.
Hắn nhíu mày,  cẩn thận   thiếu niên một lượt từ đầu tới chân, thấy hai nắm tay của   đang nắm chặt buông xuống bên hông,  mu bàn tay cũng bỗng nhiên xuất hiện một vết thương  khép miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-3-4-thanh-lau.html.]
Thiếu niên    vẻ cực kỳ thông minh, tại   thương tích đầy  như thế ?
Mới quen   bao lâu nhưng    cảm giác   thiếu niên  như chìm trong sương mù, khiến    suy nghĩ miên man,  thể đoán .
Viên Thứ Kỷ đang nhíu mày thì chợt  Lục Phương : “Sao ?”
Mắt Thập Bát Tử lóe lên: “Có… Một vị khách họ Vương.”
Mắt Lục Phương cũng sáng lên: “Vị khách họ Vương đó chính là hung thủ?”
Thập Bát Tử lặng lẽ : “Thẩm vấn   thật kỹ là sẽ .”
Viên Thứ Kỷ lạnh lùng quan sát,  thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Thập Bát Tử, Lục Phương thì  như bắt  của quý,  cực kỳ bất ngờ,  càng thêm  hài lòng, cảm thấy quan  ở nơi   việc thật sự vô cùng bừa bãi.
Hiện tại, cả  lầu và  lầu đều    nhiều  tụ tập , Viên Thứ Kỷ thấy Thập Bát Tử  định rời , nhấc tay cản   , nhướng mày quát: “Cái gì mà vị khách họ Vương? Ngươi   để khám nghiệm tử thi,  mà thậm chí còn  chạm  thi thể,  bỗng nhiên bốc  một vị khách họ Vương? Người họ Vương trong thiên hạ nhiều vô  kể, mò kim đáy bể,    để tìm?”
 lúc ,   cực kỳ tức giận lên tiếng: “Không, chắc chắn là Vương Ninh An! Là    g.i.ế.c Tiểu Lệ Hoa,  thể là ai khác!”