Nữ tử ngốc
Trong bóng đêm đen như mực, một bóng  mơ hồ dần hiện .
Cùng lúc đó, Huyền Ảnh sủa một tiếng nhỏ  nhanh chân chạy về hướng đó.
Thập Bát Tử thấy Huyền Ảnh chạy về bên  thì lập tức thở phào một .
Bên tai chỉ  một giọng  già nua  : “Tiểu cẩu tử , tao cũng   thịt cho mày ăn, mày chạy nhanh như thế cũng vô ích thôi.”
Lão Chu gánh đòn gánh, lắc lư xuất hiện nơi đầu đường. Huyền Ảnh  mắng nhưng vẫn dạo quanh lão một vòng,  mới chạy về bên cạnh Thập Bát Tử.
Thập Bát Tử  nhanh chóng bước tới, đầu tiên là đưa tay hạ chiếc bếp than nặng nhất  gánh xuống, ôm trong tay, lão Chu bảo dừng cũng  dừng , oán giận : “Cháu tội gì  cầm nó, cháu cầm  hai bên gánh sẽ nặng  đều, đúng là rước thêm phiền cho .”
Bên trong bếp than vẫn còn  ấm, Thập Bát Tử  truyền  ấm từ lòng bàn tay, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều: “Cháu   mà.”
Lão Chu cũng  tính cách của nàng, thế là để đòn gánh xuống, điều chỉnh đồ vật hai bên gánh một chút,  hai  một chó  cùng  về phía , lão Chu hỏi: “Có manh mối gì về vụ án g.i.ế.c  đó ?”
Thập Bát Tử     thôi, lão Chu cũng  quan tâm đến chuyện đó, tự hỏi tự trả lời: “Lúc  cháu  vội quá,  cũng   thời gian  chuyện với chúa. Vị quan tối nay ăn cơm ở quầy hàng của , hầu cận của  từng  là tới để nhậm chức…”
Thập Bát Tử nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của Viên Thứ Kỷ,  khỏi  : “Trông  vẻ    dễ gần."
Lão Chu vội hỏi: “Cháu đắc tội với   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-5-1-tham-van.html.]
Thập Bát Tử gật gù đắc ý: “Khó , khó .”
Lão Chu cạn lời    gì.
Hai     , chẳng mấy chốc   đến khu phố. Huyền Ảnh vẫn luôn  theo hai , mấy con ch.ó trong khu  đều quen với nó,  thấy tiếng động, chúng bèn sủa nhẹ vài tiếng qua cánh cửa, coi như là chào hỏi.
Nhà của Thập Bát Tử và lão Chu  ở phía cực tây của khu phố, mặc dù huyện Đồng là thủ phủ của châu Bân, nhưng vì gần biên giới,   trải qua nhiều năm chiến loạn liên miên cho nên ở đây dân cư thưa thớt, nhà của họ chỉ  một hàng xóm ở phía đông, hai nhà cũng thường xuyên lui tới.
Ban ngày nơi  vốn  ít  qua , đến tối càng yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ  Huyền Ảnh là lúc nào cũng phấn chấn vui vẻ, ngẩng cao đầu sải bước   bên cạnh hai  như đang bảo vệ.
Lão Chu đặt gánh xuống mở khóa, hai cánh cửa gỗ loang lổ sơn  đẩy , phát  âm thanh cọt kẹt kéo dài. Lão Chu  cất đồ đạc, Thập Bát Tử thì đóng cửa  từ phía trong. Thấy chủ nhân  xong xuôi  việc, Huyền Ảnh mới chạy  nhà, ngoan ngoãn  sấp ở cửa, tiếp tục  hai  bận rộn.
Ngôi nhà  chỉ  ba gian chính đơn giản. Lão Chu ở gian tây, Thập Bát Tử ở gian đông. Hai bên trái  của sân còn  hai gian phụ, trái là bếp,  là phòng trống để chứa củi và đồ đạc linh tinh.
Lão Chu đun nước sôi để rửa mặt  tận dụng luôn bếp lửa để đánh một quả trứng chần, thêm hai miếng mứt hoa quả ngâm mật ong, xong xuôi thì tự  mang sang gian đông.
Nhìn qua ánh đèn, Thập Bát Tử  cởi bỏ bộ đồ quan sai, mặc một chiếc trường bào lót bông mỏng thường dùng ở nhà, trông càng  vẻ gầy gò yếu ớt, nàng đang  bên bàn, dùng tăm bông chấm thuốc bôi lên vết thương  tay.
Lão Chu vội vàng đặt bát xuống, : “Để , để .” Mặc dù  lão  lớn tuổi, nhưng động tác cực kỳ cẩn thận, nhanh chóng xử lý xong xuôi, Thập Bát Tử  thấy đau chút nào.
Thập Bát Tử  : “Sao tay cháu còn  bằng tay ông thế nhỉ.”
Lão Chu  đẩy bát qua: “Đừng  nhảm nữa, nhân lúc còn nóng mau ăn .”