Viên Thứ Kỷ gật đầu. Trước đó   xem lướt qua bản ghi chép thẩm vấn của Lục Phương một , hóa  chuyện “y phục dính máu”  Vương Ninh An  thẳng thắn thú nhận,  là đồ do ông  mang theo.
Vương Ninh An  : “Chuyện    gì để giấu giếm cả,   ở Thiên hồng lâu đều   là khách quen,  nay vẫn luôn  mối quan hệ   với Tiểu Lệ Hoa. Nàng  là một nữ tử  hồn nhiên si tình, mỗi   đến, khi  về nàng  đều chuẩn  cho  đồ  vật nọ,  khi một ít đồ ăn,  hôm  là y phục, dù   tìm đủ  cách để từ chối, nàng  vẫn cứ đưa,  là vì ngưỡng mộ cách đối nhân xử thế của  nên  bày tỏ lòng . Ta thấy nàng  nhiệt tình như  cũng  nỡ từ chối nên đành  nhận.”
Chỉ là  chơi kỹ nữ thôi mà  thể kể  một cách độc đáo như , đúng là mở mang tầm mắt.
Vương Ninh An thở dài: “Lần  cũng ,  cứ nghĩ nàng   tặng  ít bánh ngọt hoặc y phục linh tinh gì đó, ai ngờ  biến thành bộ y phục dính m.á.u ? Hơn nữa, nếu  là hung thủ,  sẽ nhanh chóng tiêu hủy bộ y phục đó, chứ hà cớ gì  bỏ  trong tửu quán? Việc phủ nha bắt  đến đây để thẩm vấn cũng là chuyện hợp lý, tại hạ  sẵn lòng hợp tác, nhưng  chỉ sợ hung thủ thật sự vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật,  thể báo thù cho Tiểu Lệ Hoa, nghĩ  khiến   đau lòng…” Nói  ông  lắc đầu, vẻ mặt tiếc thương, quả thật   hề giống đang giả vờ.
Viên Thứ Kỷ vẫn bình tĩnh thản nhiên, tiếp tục hỏi: "Người ở Thiên hồng lâu   khi chết, Tiểu Lệ Hoa  xảy  tranh chấp với ngươi, ngươi   ?”
Vương Ninh An : “Nàng  từ  đến nay vẫn luôn  dịu dàng, nhưng nữ nhân đều sẽ ghen tuông. Hôm đó quả thật Tiểu Lệ Hoa  chút lời  tiếng  với , nguyên nhân là do Liên Kiều cô nương trong Thiên hồng lâu dựng lên. Tiểu Lệ Hoa phát hiện   tặng cho Liên Kiều một món đồ trang sức giống với nàng  nên  cãi  với  mấy câu... Mãi đến khi   về, nàng    đổi thái độ, bọc đồ  cũng là tiểu nha đầu theo hầu nàng  giao cho ,  còn nghĩ nàng   hiểu chuyện cho nên tặng quà xin  .”
Viên Thứ Kỷ hỏi: “Ồ? Ngươi  tặng gì cho Liên Kiều?”
Vương Ninh An trả lời: “Là một miếng ngọc bằng phỉ thúy  chạm trổ hình hoa, Liên Kiều  bám lấy xin  hơn một tháng nay .  Tiểu Lệ Hoa thì khác, nàng   bao giờ đòi hỏi  bất cứ thứ gì, hôm đó  bỗng nhiên gây chuyện lớn như ,  nghĩ cùng lắm là nhất thời    mẩy thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-5-4-tham-van.html.]
Viên Thứ Kỷ hỏi: “Ngươi   hôm qua chính Liên Kiều  trực tiếp tố cáo ngươi là  g.i.ế.c Tiểu Lệ Hoa?”
Vương Ninh An lộ vẻ khổ sở, : “Chuyện  thật đúng là tai bay vạ gió mà, bởi vì Liên Kiều là kiểu thấy tiền  sáng mắt, tính cách lạnh nhạt nên  và nàng   chút bất hòa,  lẽ vì  mà nàng  giận chó đánh mèo sang chuyện của  và Tiểu Lệ Hoa. Tiểu Lệ Hoa bỗng c.h.ế.t oan uổng, Liên Kiều đúng lúc lên cơn, nhân cơ hội  đổ tội cho ... Ôi chao,  điều bây giờ gặp  đại nhân,   cảm thấy yên tâm trong lòng, với tài quan sát tinh tường của đại nhân, chắc chắn sẽ điều tra   manh mối, tìm  hung thủ, báo thù cho Tiểu Lệ Hoa,  cũng  mặt nữ tử bất hạnh  tạ ơn ngài."
Viên Thứ Kỷ thấy    chuyện thành khẩn, đối đáp trôi chảy như ,  hề  bất kỳ sơ hở nào, nếu  ông  chỉ đang diễn kịch thì quả là một kẻ  đầu trong đám văn nho bại hoại.
 nếu  chuyện đúng như ông  , là  hầu của Tiểu Lệ Hoa  đưa gói đồ chứa y phục  nhuốm m.á.u cho ông ... thì lời khai   khiến     điều suy nghĩ.
 nhân dẫn Vương Ninh An  ngoài, Viên Thứ Kỷ : “Gọi Liên Kiều của Thiên hồng lâu đến đây thẩm vấn.”
Vừa  xong,  đang định bước  phòng thì chợt nhớ  một ,   hỏi: “ , cái  tên... Thập Bát Tử  ?”
Lục Phương thấy Vương Ninh An qua cửa an , âm thầm thở phào nhẹ nhõm,    dẫn Liên Kiều đến,   đang định lĩnh mệnh thì  thấy câu hỏi , bèn khựng : “Bây giờ   chắc đang ở trong huyện nha. Đại nhân  truyền   đến ?”
“Không cần.” Viên Thứ Kỷ trả lời theo bản năng, nhưng  đó  đổi ý, : “Ngươi gọi  đến đây, bản quan  mấy chuyện  đích  hỏi .”